Dương Liễu tính toán rất kỹ.
Hai lễ trao giải điện ảnh và truyền hình cuối năm kết thúc vào ngày 13 tháng 12, cô bắt đầu nghỉ phép từ ngày đó đến ngày 13 tháng 1 kết thúc, mà đồ Tết đặt trước thì ngày 2 tháng 1 là lấy được, thời gian quá đủ!
Càng nghĩ càng thấy mỹ mãn, về đến căn hộ cô liền bắt tay vào làm việc. Đang làm dở, ngẩng đầu lên thì phát hiện Thu Duy Duy lại đang cầm điện thoại quay mình!
"Chị làm gì đấy?"
Thu Duy Duy xua tay: "Em cứ làm việc của em đi, chị nghĩ kỹ rồi, sau này cứ cách một khoảng thời gian chị lại đăng một video em nấu ăn lên, đảm bảo em sẽ được lợi không ít."
Nghề nào chuyên môn nấy, về mặt quảng bá đối ngoại, ba cái Dương Liễu cộng lại cũng không bằng một Thu Duy Duy. Nghe cô ấy nói vậy, Dương Liễu vô cùng tán thành, còn rất phối hợp điều chỉnh góc độ để đảm bảo lên hình thật đẹp.
Mùa đông ảm đạm, cô phải làm chút gì đó cay nồng để kích thích vị giác!
Trong tiếng máy hút mùi kêu ù ù, chiếc nồi lớn được bắc lên, dầu nóng, thả vào từng nắm ớt khô lớn, hoa tiêu, ớt núi và hành gừng tỏi phi thơm.
Không khí như nổ tung lan tỏa một mùi hương vừa tê vừa cay. Mùi hương này như có ý thức, len lỏi vào tận xoang mũi, sặc đến mức người ta hắt xì liên tục, nước mắt nước mũi giàn giụa, cổ họng cũng nóng rát theo, thở cũng không được mà không thở cũng chẳng xong.
Thu Duy Duy tò mò lại gần xem lập tức bị hun cho tối tăm mặt mũi, liên tiếp đánh mười mấy cái hắt xì, nước mắt nước mũi thi nhau chảy đầy mặt, trông vô cùng thảm hại. Cô cũng không dám ở lại lâu, nhanh như chớp chạy ra ban công hít thở không khí trong lành.
Dương Liễu đã đeo chiếc khẩu trang thấm nước từ trước, vừa nhìn vừa cười, tay vẫn không ngừng.
Cổ tay mảnh khảnh lắc nhẹ chiếc nồi, đám gia vị màu nâu đỏ bên trong đồng loạt bay lên không trung, vẽ một đường cong hoàn hảo trên không rồi lại ngoan ngoãn rơi trở lại vào chảo, trông ưu nhã động lòng người một cách khó tả.
Đảo qua đảo lại vài lần rồi cho thêm chút tương ớt, bỏ lưỡi vịt đã rửa sạch vào xào nhanh tay, giữa chừng lại lần lượt cho thêm rượu nấu ăn, muối và các gia vị khác.
Đợi Thu Duy Duy quay lại, cô đã đổ nước vào nồi lớn, đun sôi ùng ục.
Thu Duy Duy mắt nhòe lệ không khỏi cảm khái: "May mà lúc trước em không chọn căn hộ có bếp mở thông với phòng ăn, nếu không thì đúng là không ở nổi mất."
Dương Liễu nheo mắt cười với cô, lại lấy ra một chiếc nồi khác, bắt đầu lặp lại các bước vừa rồi.
Thu Duy Duy khó hiểu: "Tốn công thế làm gì, cho hết vào một nồi không được sao?"
Dương Liễu lắc đầu, đổ đầu vịt vào xào: "Thế sao được! Các bộ phận khác nhau có hương vị khác nhau, độ hấp thụ nước dùng cũng khác nhau, ngay cả thời gian vớt ra cũng khác nhau. Nếu đều dùng chung một nồi, cuối cùng sẽ chỉ thành một mớ hổ lốn thôi."
Cũng giống như đầu vịt và lưỡi vịt này, một cái thon dài bẹt dí, không có gì che chắn. Một cái tròn ủng mũm mĩm, bên ngoài còn có lớp xương vỏ bao bọc, cấu tạo hoàn toàn khác nhau. Nếu muốn cả hai đều đạt đến độ sốt đậm đà, thơm nức mũi thì lửa và cách nấu chắc chắn phải khác nhau rất nhiều.
Thu Duy Duy nghe mà tai ù mắt hoa, lập tức tỏ vẻ đã được khai sáng.
Thôi được rồi, cô chính là người ngoại đạo hoàn toàn, tuy không biết làm, nhưng cô biết ăn mà.
Lưỡi vịt làm xong có màu đỏ au, bóng loáng, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi thơm quyến rũ. Gắp một miếng cho vào miệng, chưa kịp nhai, vị cay nồng đã lan tỏa khắp khoang miệng, kích thích nước miếng chảy liên tục.
Thịt lưỡi vịt đậm đà, mang theo cảm giác dai dai đặc trưng, có độ giòn sần sật, nhai rất ngon, cắn một cái hình như còn có chút nước sốt đặc bắn ra! Nước dùng thấm đẫm đã phân tán hoàn hảo hương vị của các loại gia vị, sau khi giao hòa quyện vào nhau cuối cùng đã hoàn thành một bản hợp xướng rung động lòng người!