Chương 23

Ngự Trù Giới Giải Trí

Thiếu Địa Qua 31-07-2025 12:21:44

"Không giống nhau đâu."Thiêu" (kho) ấy, thường là nguyên liệu sau khi trải qua các bước sơ chế như chiên rán thì mới cho thêm nước vào hầm. Còn "hầm", về cơ bản là không cho thêm nước." Không thêm nước? Thế thì là nướng chứ?! Dương Liễu chỉ cười mà không nói: "Lát nữa mọi người sẽ biết." Sau khi đến thế giới này, cô cũng từng tra cứu lịch sử, rồi kinh ngạc phát hiện ra quỹ đạo lịch sử ban đầu của hai thế giới là tương đồng, chỉ bắt đầu xuất hiện khác biệt từ thời nhà Nguyên. Ở quê hương của cô, khi quân Nguyên xâm lược Trung Nguyên đã vấp phải sự chống cự quyết liệt của người dân, đến cả người già phụ nữ trẻ em cũng ra trận, gần như là một cuộc chiến đồng quy vu tận. Cuối cùng cả hai bên đều trả giá cực kỳ thảm khốc, mười phần mất chín, quân Nguyên vốn không chiếm ưu thế về quân số đành phải không cam lòng rút lui, sự thống trị của người Hán được tiếp tục. Thời đại Dương Liễu sinh sống tương đương với thời nhà Thanh bên này, nhưng trình độ văn minh phát triển cao hơn một chút, dân trí cũng cởi mở và mạnh mẽ hơn, phụ nữ không còn chỉ ru rú trong nhà giúp chồng dạy con, tuy là số ít nhưng cũng có thể ra ngoài làm việc. Vì vậy, những danh nhân lịch sử trước thời nhà Nguyên ở hai thế giới là giống nhau. Học sĩ Đông Pha từng có câu: "Lửa nhỏ, ít nước, đủ lửa ắt tự ngon." Chính là nói về món thịt hầm đỏ này. Cô cho những khối thịt ba chỉ đã thái xong cùng các gia vị cần thiết vào chiếc nồi đất mua buổi sáng, rưới thêm nước tương, tương ngọt và cả một lọ rượu Thiệu Hưng! Nhóm lửa bắt đầu hầm. Nhân viên công tác lúc này mới thật sự kinh ngạc. Không cho thêm nước thật ư?! Có người tin, cũng có người bán tín bán nghi, thầm nghĩ cô gái nhỏ này trông thì bình tĩnh, gặp biến không kinh đấy, nhưng có lẽ tất cả chỉ là diễn xuất. Dù sao lát nữa làm ra ăn có ngon hay không khán giả cũng chẳng biết, người được mời đến nể mặt khen vài câu là xong chuyện. 【Giang Cảnh Đồng trên máy bay: Hắt xì!】 Sau đó, Dương Liễu lại dùng chính con dao phay to tổ bố đã dọa chết người kia để đánh vảy, mổ bụng, moi nội tạng con cá vược đầy gai. Công việc vốn định sẵn có vài phần máu me tàn nhẫn, qua bàn tay cô lại hiện lên một vẻ đẹp khác lạ. Nồi đất hầm thịt liu riu trên bếp, tiếng sôi ùng ục theo từng làn hơi trắng bốc lên từ khe hở nắp nồi, mang theo một sự quyến rũ mê hồn len lỏi vào khoang mũi của các thành viên đoàn làm phim, khiến những kẻ vốn chưa đói bụng cũng phải nuốt nước miếng ừng ực, bụng dạ bắt đầu réo lên liên hồi. Mẹ kiếp, chẳng qua chỉ là một nồi thịt heo thôi mà, lớn từng này tuổi rồi, ai mà chưa ăn chứ? Nhưng mà sao nó lại có thể thơm đến thế! Sơ chế xong toàn bộ nguyên liệu, Dương Liễu ngồi thẳng dậy thở phào một hơi, xem giờ thấy cũng kha khá, liền ra ngoài gọi điện thoại. "Chị" Cô nói dối không chớp mắt: "Có chuyện đột xuất, vừa rồi trợ lý của sếp Giang gọi điện, anh ấy chưa chắc đến kịp giờ được, hay là chị qua đây "chữa cháy" trước đi?" Thu Duy Duy vừa nghe thấy thế liền ngây người: "Tình huống gì vậy, chẳng phải đã nói chắc chắn sẽ đến đúng giờ sao!" Dương Liễu mặt không đổi sắc, tiếp tục bịa chuyện: "Em cũng không biết nữa, nhưng giọng điệu bên đó có vẻ rất mất kiên nhẫn, em cũng không kịp hỏi kỹ, hay là, chị gọi điện hỏi lại thử xem?" Thu Duy Duy cứng họng, thầm nghĩ: Mình lấy đâu ra lá gan mà chất vấn đại ma vương chứ! Chẳng lẽ công ty có chuyện đột xuất gì cản trở? Hay là, Giang Cảnh Đồng lúc trước đồng ý sảng khoái như vậy, căn bản chỉ là lừa người, mục đích là để cho Dương Liễu một bài học nhớ đời? Càng nghĩ càng thấy sợ, Thu Duy Duy dứt khoát ngồi phịch xuống sofa, lẩm bẩm: "Hỏng rồi, hỏng rồi." Đến nước này, nói gì cũng đã muộn, trước mắt cứ vượt qua cửa ải này đã rồi tính! Cô vội vàng bật dậy, lao tới vali lục lọi một hồi, tìm được quần áo liền tròng vội lên người, sau đó lại nhanh nhẹn trang điểm.