"Thịt ba chỉ đây, heo vừa mổ xong, tươi roi rói!"
"Xương ống đây, ninh nước dùng, hầm canh bổ lắm! Người đẹp ơi, tính rẻ cho cô này!"
Trong ba tập trước, chỉ có Chu Nam, người từng làm đầu bếp chuyên nghiệp, là giống cô đến chợ vào sáng sớm. Trần Tịch Viễn và Phùng Kinh còn lại đều không ngoại lệ ngủ đến mặt trời lên cao, rồi ra siêu thị gần nhất mua hết nguyên liệu một lượt cho tiện.
Phải biết rằng những nơi như chợ thực phẩm, tuyệt đối không thể dùng những tính từ như sạch sẽ, gọn gàng để miêu tả.
Không khí thoang thoảng mùi hôi ẩm, mặt đất loang lổ những vũng nước nhỏ, khu thủy sản nồng nặc mùi tanh, quầy thịt bày la liệt những tảng thịt tươi đỏ trắng xen kẽ.
Thế nên, dù chẳng phải cố tình, nhưng khi đoàn làm phim biết Dương Liễu lại muốn đích thân đi chợ thực phẩm chọn mua nguyên liệu, suy nghĩ nảy ra trong đầu mọi người gần như đều giống nhau:
A, có tư liệu ngon rồi!
Sợ hãi khi nhìn thấy thịt tươi và nội tạng động vật, bị một con cá sống giãy giụa làm cho hét toáng lên...
Biên tập lại rồi phát sóng, vừa hài hước lại vừa có điểm nhấn câu view biết bao!
Nhưng ngay giây tiếp theo, đạo diễn liền phát hiện ra ý đồ của mình hình như đã thất bại thảm hại:
Tiểu công chúa kiêu kỳ trong mắt mọi người – cô Dương Liễu lại đang bước đi vững vàng, thần thái ung dung, thành thạo lướt qua giữa các quầy hàng, thỉnh thoảng còn dừng lại "nhìn, ngửi, hỏi, sờ", thậm chí còn đưa tay ra nắn thử!
Ánh sáng trong chợ buổi sáng sớm rất yếu, lại thêm khoảng cách xa ban nãy, mọi người chỉ thấy có một nhóm người trông giống phóng viên đi tới, chứ không rõ người đến là ai. Lúc này Dương Liễu đứng trước quầy hàng, ngọn đèn treo phía trên chiếu rọi rõ từng đường nét trên khuôn mặt cô, ông chú bán thịt lập tức kinh ngạc.
"Ái chà, cô không phải là cái cô, cái cô gì ấy nhỉ."
Dù sao cũng có tuổi rồi, lại thêm có lẽ ngày thường ông không xem nhiều phim Dương Liễu đóng lắm, nên gãi đầu gãi tai suy nghĩ một hồi mới đập tay nó: "Cái cô Dương Liễu phải không!"
Chưa đợi Dương Liễu gật đầu, một người bán hàng ở gian bên cạnh ló đầu ra hóng chuyện, tò mò hỏi: "Dương Liễu nào?"
Ông chú lập tức vui vẻ ra mặt, lớn tiếng giải thích: "Ngày thường đã bảo ông rồi, thời đại thông tin, phải bắt kịp xu thế chứ! Dương Liễu, minh tinh lớn đấy! Đóng phim điện ảnh, nổi tiếng lắm!"
Người kia ngơ ngác "Ồ" một tiếng, lại nhìn chằm chằm nửa khuôn mặt lộ ra của Dương Liễu một lúc, rồi quay người lại, hứng khởi tuyên truyền với đám đông đang hóng chuyện phía sau: "Phóng viên gì đâu, người ta là minh tinh lớn, đóng phim điện ảnh đấy, không biết à?"
Dương Liễu: "..."
Ông vừa rồi cũng có biết đâu!
Khu chợ vốn còn hơi vắng vẻ lập tức trở nên náo nhiệt hẳn lên. Bản tính thích hóng chuyện của mọi người như được kích hoạt, vô số người bắt đầu xì xào bàn tán, nội dung thì đủ loại:
"Minh tinh lớn? Minh tinh lớn nào?"
"Đóng phim điện ảnh à, tôi phải qua xem mới được, các bà có đi không?"
"Hầy, tôi có phải fan đâu mà xem làm gì... Ấy bà đợi tôi với chứ!"
"Đợi tôi gọi xong cuộc điện thoại này đã, con gái nhà tôi lần trước chẳng phải cứ ca cẩm mãi vụ không đi được buổi gặp mặt fan nào đó sao, hê hê, hôm nay người ta đến tận đây rồi này! Đâu như bọn nó tốn tiền vô ích, còn phải trèo đèo lội suối chạy tới xem."
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, xung quanh quầy thịt đã nhanh chóng tụ tập một đám đông người xem. Đủ loại thiết bị quay chụp, chủ yếu là điện thoại di động, thi nhau giơ lên, những cánh tay cố gắng vươn cao, nhìn lên trông như một rừng tay san sát đầy ấn tượng.
Cũng may những người lui tới chợ vào giờ này phần lớn đều ở độ tuổi trung niên, nhận thức của họ về Dương Liễu chỉ dừng lại ở mức "minh tinh lớn đóng phim điện ảnh" vừa mới biết được vài phút trước. Lúc này họ vây xem chủ yếu vì thấy lạ, để sau này có cái mà khoe với bạn bè già là mình cũng từng gặp minh tinh rồi.
Đối với họ, hiệu ứng người nổi tiếng gì đó, có khi còn chẳng hấp dẫn bằng việc siêu thị bên cạnh giảm giá trứng gà.