Vài ngày sau, Dương Liễu vừa mới nấu cơm xong, đạo diễn của 《Trổ Tài Đi Nào》 Trần Úy Nhiên liền gọi điện thoại tới, vô cùng nhiệt tình mời cô ra ngoài tụ tập: "Có tiện ra ngoài không? Mấy hôm không gặp, mọi người cùng tụ tập chút đi, à đúng rồi, Chu Nam cũng ở đây đấy, hai người tiện đường còn có thể giao lưu về nấu nướng!"
Lời còn chưa dứt, đầu dây bên kia đã đổi thành Chu Nam, giọng anh vẫn nhiệt tình và chân thành như thường lệ: "Tiểu Dương, đừng nghe cậu ta nói bậy, tôi mời khách đấy, qua đây chơi đi, gọi cả quản lý của cô đi cùng nữa."
Chu Nam hiếu khách, hào sảng là nổi tiếng trong giới, lại chính trực, tuy là buổi tối nhưng cũng không cần lo lắng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nhưng mà...
Dương Liễu liếc nhìn nồi gân bò hầm và đĩa nộm rau củ còn đang bốc khói nghi ngút, có chút lưỡng lự: "Không khéo quá, tôi vừa nấu cơm xong, hay là để lần sau đi, lần sau tôi mời."
Cô đã hẹn ăn tối cùng Thu Duy Duy rồi, đồ ăn cũng đã làm xong cả.
"Chuyện này dễ thôi mà."
Ai ngờ Chu Nam lại đưa ra giải pháp ngay tắp lự, hoàn toàn không chút do dự: "Nếu tiện thì mang qua đây luôn đi, cô không biết đạo diễn Trần thèm món đó đến mức nào đâu, năm cuộc gọi thì phải có đến ba cuộc nhắc đến tay nghề của cô với tôi, ôi chao."
Đầu dây bên kia một trận ồn ào, dường như là một đám người đang tranh giành điện thoại, rối tinh rối mù người ngã ngựa đổ, Dương Liễu nghe mà cười không ngừng.
Cuối cùng vẫn là Trần Úy Nhiên thân thủ mạnh mẽ giành được thắng lợi, nhanh chóng đọc địa chỉ: "Nếu tiện thì qua đây nhé, chơi thôi mà, nhưng nếu thật sự có việc thì cũng đừng quá miễn cưỡng, sau này mọi người tụ tập cơ hội còn nhiều."
Người ta đã có thành ý như vậy, Dương Liễu cũng không tiện từ chối mãi. Hơn nữa cả ngày ru rú trong nhà nghiên cứu kịch bản đúng là khiến người ta bực bội, cô sắp tự kỷ đến nơi rồi.
Cô đem chuyện này nói với Thu Duy Duy, cô ấy lập tức vỗ tay cái đét: "Đi chứ, chắc chắn phải đi rồi! Chu Nam đấy, người ta là Ảnh Đế hai lần của quốc gia, bây giờ lại là đạo diễn kiêm biên kịch, từ khi vào nghề đến giờ chưa từng đóng phim dở tệ nào, đối với diễn xuất chắc chắn có kiến giải sâu sắc! Em cũng đừng chỉ nghĩ đến nấu ăn mãi, cơ hội hiếm có, học hỏi thêm kinh nghiệm đi, đảm bảo em sẽ được lợi không ít."
Nói rồi, cô liền chủ động giúp bọc kín mít nồi gân bò hầm, lại dùng hộp đựng thức ăn cỡ lớn đựng món nộm rau củ, cho vào một chiếc túi ni lông lớn chắc chắn: "Nếu người ta đã đề nghị, dù là nói thật hay nói đùa, thì cứ mang hết qua đi, ít nhiều cũng là tấm lòng. Chị đưa e, qua đó, nhưng sẽ không vào trong, lúc nào sắp xong thì gọi điện thoại cho chị, chị đến đón em."
Dương Liễu rất ngại ngùng, chỗ đồ ăn này vốn dĩ định để hai người ăn, ai ngờ nửa đường lại xảy ra chuyện này: "Em mang đi hết rồi, vậy chị thì sao? Hay là để em múc ra cho chị một ít trước nhé."
"Có mỗi tí đồ ăn, còn múc ra nữa, trông ra làm sao!" Thu Duy Duy chẳng hề để tâm xua tay,"Thôi đi, trước khi em cầm thìa chị cũng có được ăn tối bao giờ đâu!"
Lúc sắp đến nhà hàng, cô gọi điện thoại cho Trần Úy Nhiên, vừa xuống xe đã thấy anh đứng đón ở cửa. Dương Liễu vội vàng đi tới, đi chưa được mấy bước đã bị anh giật lấy nồi và hộp thức ăn trên tay: "Cô bé thật thà này, thật là, Lão Chu chỉ nói bậy bạ thôi, cô lại tin thật, đi đi đi nhanh vào trong "xử lý" cậu ta đi!"
Dương Liễu vẫn còn hơi lo lắng: "Mang đồ ăn ngoài vào có sao không ạ?"
Phần lớn nhà hàng đều từ chối đồ ăn mang từ bên ngoài vào mà. Họ ít nhiều cũng là người nổi tiếng, nếu bị làm ầm lên thì đúng là mất mặt quá.
Nhưng Trần Úy Nhiên lại vô cùng bình tĩnh, vừa dẫn cô vào trong vừa nói: "Không sao đâu, nhà hàng của bạn bè cả, Lão Chu thiếu gì lần làm mấy chuyện thiếu đạo đức này!"