Cả nhà chín miệng ăn chết đói mất bảy người, chỉ còn Dương Liễu và em trai mạng lớn nương tựa vào nhau mà sống, đói đến mức mắt xanh lè, phải cắt đầu ngón tay mút máu mình.
Từng có trải nghiệm như vậy, Dương Liễu chưa bao giờ dám không trân trọng đồ ăn. Tiền bạc, danh vọng, lưu danh muôn đời hay để tiếng xấu muôn đời... khi bạn đói sắp chết, tất cả những thứ đó đều không đáng một đồng.
Mắt cô cong cong, miệng mỉm cười, từ tốn ăn từng miếng mì, từ tốn húp từng ngụm canh, mỗi miếng đều để nó đảo một vòng trong khoang miệng, cảm nhận trọn vẹn hương vị rồi mới nuốt xuống bụng.
A, thật tốt quá.
Chỉ cần còn sống, chỉ cần còn có cái gì đó để ăn, còn có gì mà không mãn nguyện chứ?
Bắt chuyến bay sáng sớm hôm sau đến địa điểm quay phim, đến nơi đã khoảng một giờ chiều. Vào khách sạn ổn định chỗ ở xong cũng đã qua hai giờ, sau đó lại cùng đạo diễn trao đổi lần cuối, một đêm trôi qua không mộng mị.
Sáng sớm hôm sau, lúc đoàn làm phim đến thì trời mới tờ mờ sáng. Cả nhóm đi thang máy lên gõ cửa phòng nhưng không có ai. Đúng lúc mọi người đang ngơ ngác không hiểu, một nhân viên phục vụ đi ngang qua cười nói: "Xin hỏi quý vị tìm cô Dương Liễu phải không? Tôi vừa thấy cô ấy đi xuống rồi, giờ chắc là đang ở phòng ăn sáng."
Phòng ăn sáng? Bây giờ mới hơn sáu giờ sáng thôi mà!
Con gái tuổi này chẳng phải đều thích ngủ nướng sao, nhất là trời lạnh thế này? Họ chọn đến sớm như vậy cũng là có ý muốn đánh úp bất ngờ.
Được xem thần tượng vốn ăn mặc chỉnh tề lại trong bộ dạng ngái ngủ, đầu bù tóc rối, còn gì thú vị bằng! Ba tập trước, họ đã bắt được hai người trong tình trạng tương tự ngay trong giấc mơ.
Thế là cả đoàn lại ào ào quay ngược trở lại. Vào đến nhà ăn, quả nhiên phát hiện Dương Liễu đang cắm cúi ăn bánh bao ở một góc.
"Ồ"
Dương Liễu có chút ngạc nhiên, giơ tay lên xem đồng hồ rồi nói: "Mọi người đến sớm thật đấy."
Mọi người cạn lời, thầm nghĩ: Cô cũng biết là sớm cơ à? Thôi được rồi, thế là mất toi một khoảnh khắc đắt giá để câu view rồi.
Bị cả đám người nhìn chằm chằm lúc ăn cơm, Dương Liễu cũng cảm thấy rất ngại, bất giác ăn nhanh hơn.
Vốn dĩ cô chọn dậy sớm, ngoài việc muốn tranh thủ đi chợ mua đồ, còn một lý do quan trọng khác là sợ để đoàn làm phim phải đội gió lạnh đến chờ đợi. Không ngờ dù đã cố gắng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng vẫn bị bắt gặp ngay tại bàn ăn, thật là ngại quá đi mất.
Thấy cô từ nhai kỹ nuốt chậm ban nãy đột ngột chuyển sang ăn như hổ đói, vị đạo diễn đến để phát kinh phí cũng cảm thấy rất ái ngại, vội nói: "Không vội, cứ ăn từ từ."
Lời tuy nói vậy, nhưng Dương Liễu chắc chắn không thể nào ngồi trước máy quay mà từ tốn như đang thưởng thức trà chiều được. Cô lập tức cắn hai ba miếng nuốt vội cái bánh bao, rồi cố sức thổi nguội bát cháo còn đang bốc khói trắng nghi ngút, ngửa cổ tu một hơi cạn sạch, sau đó rất hào sảng lấy khăn giấy lau miệng: "Xong rồi!"
Đoàn làm phim: Há hốc mồm kinh ngạc
Chỗ này tuyệt đối nên thêm một dòng phụ đề máu chảy đầm đìa trên đầu cô ấy: "Nữ tráng sĩ!"
Sau cơn chấn động ngắn ngủi, đạo diễn cầm một chiếc phong bì bước tới: "Khụ, Dương Liễu, bây giờ tôi sẽ phát kinh phí cho cô, thử thách chính thức bắt đầu."
Dương Liễu gật đầu, nhận lấy phong bì, dùng ngón cái và ngón trỏ tay phải chấm chút nước trên mặt bàn, không nói hai lời liền bắt đầu đếm tiền.
Đạo diễn: "..."
Dù sao chúng tôi cũng là chương trình tầm cỡ quốc gia, thật sự không vô liêm sỉ đến mức ăn bớt tiền đâu!
Đếm xong tiền, xác nhận không sai sót, Dương Liễu liền mặc vào chiếc áo phao dày cộp, đội mũ len thêu rồi kéo cả mũ áo phao bên ngoài lên, chính thức xuất phát.
Mãi đến lúc này, bầu trời bên ngoài vẫn còn mang một màu đen kịt nặng nề, trên đường gần như không có bóng người đi lại.
Trời vốn đã lạnh, sáng sớm lại càng lạnh hơn, mở miệng nói là thấy rõ hơi thở trắng xóa, chỉ một lát sau cái mũi lộ ra ngoài đã bị đông cứng đến đỏ ửng.
Đạo diễn biết rõ mà vẫn cố hỏi: "Có cả một ngày thời gian cơ mà, cần gì phải dậy sớm thế?"