Màn đêm buông xuống, mùi thơm trong bếp đã nồng nặc đến mức không thể tan đi. Hai người quay phim theo dõi bên trong nước miếng chảy ròng ròng, khổ không nói nên lời, cảm giác như cả người bị ném vào một cái nồi lớn xung quanh toàn là những yêu tinh nhỏ bé có sức hấp dẫn chết người.
Trời đất ơi, đúng là đòi mạng già mà!
Vài phút sau, một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi tiến vào phạm vi quay của người quay phim ngoại cảnh, đạo diễn vội cho người áp sát lại.
Bởi vì về nguyên tắc, danh sách khách mời cuối cùng là bí mật, trừ những người không giữ được mồm miệng như Trần Tịch Viễn, về cơ bản mọi người đều phải đợi đến giờ ăn cơm mới biết người đến là ai.
Xe dừng hẳn, cửa xe mở ra, mũi giày da lộ ra bóng loáng dưới ánh đèn, sáng đến mức gần như có thể soi gương.
Đợi người trong xe lộ diện cả nửa thân trên, mấy nữ nhân viên trong đoàn làm phim đồng loạt khẽ kêu lên một tiếng trầm trồ: "A- là Giang Cảnh Đồng!"
Trời chạng vạng, se lạnh, Giang Cảnh Đồng khoác thêm một chiếc áo khoác dạ cashmere màu đen bên ngoài bộ vest, cả người càng thêm vẻ cao ráo, chín chắn, điềm đạm.
Anh thuận tay chỉnh lại cổ áo, gật đầu ra hiệu với đoàn làm phim: "Mọi người vất vả rồi."
Cả đám người theo bản năng gật đầu đáp lại: "Không vất vả, không vất vả."
Khoan đã, anh ta đâu phải lãnh đạo của mình, sao mình phải căng thẳng thế này!
Nghe nói Dương Liễu còn đang ở trong bếp, Giang Cảnh Đồng lại cười với máy quay một cái, rồi lập tức đi vào.
Dương Liễu đang đeo tạp dề, đội khăn trùm đầu, vừa thấy anh ăn mặc như đi trình diễn thời trang liền cảm thấy rất khó chịu, lập tức xua tay: "Anh ra ngoài trước đi."
Giang Cảnh Đồng, người vốn định thể hiện sự gần gũi của mình với khán giả và bầu không khí thân thiết như người một nhà tại Kỳ Hoàng: "..."
Tôi vượt ngàn dặm xa xôi đến đây, còn không ngại vào bếp giúp đỡ, cô lại nói với tôi đúng một câu như vậy à?
Thấy vẻ mặt anh cứng đờ, Dương Liễu lập tức nhận ra anh có thể đã hiểu lầm, vội vàng dịu giọng: "À thì, trong bếp lộn xộn lắm, tôi cũng sắp xong rồi, anh ra phòng khách chờ chút đi."
Vừa nói Dương Liễu vừa điên cuồng gào thét trong lòng: Đã bảo không muốn mời anh ta rồi mà, xem kìa, mình cực khổ bận rộn cả ngày, kết quả lại còn phải quay sang dỗ dành anh ta? Chẳng lẽ còn là trẻ con chắc!?
Sắc mặt Giang Cảnh Đồng lúc này mới dịu lại, nói thêm với cô vài câu rồi xoay người đi ra ngoài. Kết quả vừa ngẩng đầu lên liền thấy Thu Duy Duy mới bước vào cửa, vẻ mặt của đối phương khi phát hiện ra anh thì...
Đến nước này, nếu còn không hiểu ra mình bị chơi xỏ, Thu Duy Duy dám chặt đầu mình xuống làm bóng mà đá!
Mẹ nó, thật là lật thuyền trong mương, quanh năm đi săn lại bị chim mổ mù mắt, quan tâm thì loạn mà!
Cô đã sớm nên nghĩ đến, người nói một không hai như Giang Cảnh Đồng, dù có thật sự muốn cho Dương Liễu nếm mùi đau khổ đi nữa, cũng không thể nào lật lọng, đột ngột thay đổi vào giờ phút quan trọng này.
So với Thu Duy Duy, Giang Cảnh Đồng lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều khi đối mặt với tình huống bất ngờ.
Anh gật đầu với cô, khẽ mỉm cười, với vẻ mặt bình tĩnh như thể "tôi đã biết tỏng rồi": "Đến rồi à? Còn phải đợi một lát, ngồi trước đi."
Thu Duy Duy bị cái giọng điệu gần gũi chưa từng thấy và ý ngầm "chúng ta thân thiết như người một nhà vậy" của anh dọa cho thót cả tim, cũng vội cười tiến lên, cởi áo khoác rồi lao thẳng vào bếp: "Tôi vào bếp xem có giúp được gì không."
Nói xong, cũng chẳng buồn nhìn biểu cảm của Giang Cảnh Đồng, Thu Duy Duy cứ thế cắm đầu lao vào.
"Tiểu Chi ơi em... thơm quá đi!"
Lời còn chưa dứt, cô đã bị mùi hương kỳ lạ ập tới làm cho quăng mũ cởi giáp, lập tức nhắm mắt hít một hơi thật sâu, từ đáy lòng khen ngợi: "Thơm quá đi mất, làm món gì ngon thế?"
Ngay lúc này, ngay giờ phút này, mọi tức giận và oán hận, mọi kích động và chất vấn, đều tan thành hư vô, cả thế giới chìm trong một sự hài hòa tốt đẹp.