Đây đúng là loại ma pháp gì mà đạt đến đỉnh cao như vậy!
Hai tiếng sau, tập thứ 4 của 《 Trổ Tài Đi Nào 》 chính thức đóng máy. Ánh mắt đạo diễn nhìn Dương Liễu trở nên đặc biệt hòa nhã, trong lời nói cũng không khỏi có thêm vài phần nịnh nọt một cách đáng xấu hổ.
"Tay nghề của cô Dương đúng là phi thường, không biết có dự định mở nhà hàng không?"
Đám nhân viên công tác phía sau đều đang lăm le như hổ đói, thỉnh thoảng còn phóng ánh mắt sắc như dao về phía đạo diễn.
Mẹ nó thật không có lòng tự trọng, nước sốt thịt hầm đỏ trong nồi ban nãy thế mà lại bị gã này lạm quyền lấy chan cơm ăn hết!
Cả đám người trao đổi phương thức liên lạc riêng trong bầu không khí vui vẻ hòa thuận, còn hẹn ngày sau tụ tập.
Thu Duy Duy bụng no căng tròn, vừa mở miệng đã ợ một cái rất mất hứng: "Chị cũng đi đây?"
Dương Liễu vừa gật đầu, liền thấy chiếc xe hơi màu đen vừa rời đi ban nãy đã quay trở lại. Trợ lý riêng của Giang Cảnh Đồng ló đầu ra từ bên trong, cười tủm tỉm nói với họ: "Sếp Giang dặn tôi đưa hai vị về khách sạn."
Thu Duy Duy không nhịn được liếc nhìn vào trong xe, uyển chuyển từ chối: "Ngồi không vừa đâu ạ?"
Trợ lý mở cửa sau, để lộ hai ghế trống ở hàng sau: "Ngồi vừa mà, tôi đã đưa sếp Giang về khách sạn trước rồi."
Thịnh tình khó từ chối, lời đã nói đến nước này, từ chối nữa thì có vẻ hơi không biết điều. Hơn nữa nếu không thì họ cũng phải gọi taxi, tối muộn cũng không an toàn lắm. Hai người trao đổi ánh mắt, rồi thành thật không khách sáo mà lên xe.
Suốt đường đi không ai nói gì.
Đến khách sạn, Dương Liễu và Thu Duy Duy xuống xe, cảm ơn anh trợ lý, vừa định đi vào sảnh thì lại thấy đối phương đưa chìa khóa xe cho nhân viên gác cửa rồi cũng đi vào trong.
Thu Duy Duy vội nói: "Làm phiền anh quá rồi, không cần tiễn thêm đâu."
Đối phương móc một chiếc thẻ phòng từ trong túi áo ra, cười nói: "Cô hiểu lầm rồi, tôi cũng ở đây."
Nói xong, anh ta đi trước một bước nhấn nút thang máy, rồi nghiêng người sang bên, làm động tác mời.
Sau đó khi đến tầng có phòng của Dương Liễu và Thu Duy Duy, vừa ra khỏi thang máy, anh trợ lý lại gọi họ lại: "À đúng rồi, sếp Giang nói, sáng mai 8 giờ gặp nhau ở sảnh tầng một, mọi người cùng đi sân bay."
Dương Liễu và Thu Duy Duy trợn mắt há hốc mồm nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại trước mặt mình, rồi đồng loạt quay sang nhìn nhau: "Ý gì vậy?"
Hơi khó khăn mới tiêu hóa được thông tin, Dương Liễu đau khổ day day thái dương: "Đây là định, đi cùng nhau sao?"
Sếp Giang ơi, ngài trăm công nghìn việc, một giây kiếm bạc triệu, còn ở đây trì hoãn làm gì, mau mau về thành phố trong đêm đi chứ!
Sáng hôm sau, Giang Cảnh Đồng hoàn toàn không xuống ăn sáng, vẫn là trợ lý giúp đóng gói mang về phòng giải quyết. Sau đó lúc tập trung lên xe thì anh lại bận rộn gửi email, gọi điện thoại liên tục không ngừng.
Mãi đến lúc bắt đầu làm thủ tục lên máy bay, Giang Cảnh Đồng mới tắt điện thoại, hơi thả lỏng một chút.
Lên máy bay xong, Dương Liễu vừa nhìn cách xếp chỗ đã ngớ người: Cô ngồi cạnh Giang Cảnh Đồng!
Chỗ ngồi khoang hạng nhất của chuyến bay này được sắp xếp theo kiểu 1-2-1, và số ghế của bốn người họ được xếp như thế này: Trợ lý - Giang Cảnh Đồng - Dương Liễu - Thu Duy Duy.
Dương Liễu: "..."
Đãi ngộ này tốt quá rồi, tôi có thể không ngồi được không?
Thu Duy Duy ngồi bên cạnh cũng mang vẻ mặt kinh ngạc. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng dữ dội, cô cảm thấy xét đến việc sau này hai chị em còn phải kiếm cơm dưới trướng người ta, việc tùy tiện đổi chỗ rất có thể sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng không thể kiểm soát, thế nên quyết đoán từ bỏ, và khi Dương Liễu liếc mắt cầu cứu, cô đã nhanh chóng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
A, trời xanh thật, mây trắng thật!
Sau khi máy bay cất cánh, Dương Liễu quyết định dùng giấc ngủ để đối phó với tình huống có phần xấu hổ hiện tại.