Chương 42

Ngự Trù Giới Giải Trí

Thiếu Địa Qua 31-07-2025 12:21:43

"Trong và ngoài nước có biết bao nhiêu chương trình ẩm thực rồi? Chẳng có gì mới mẻ cả. Nếu anh muốn làm chương trình thực tế, thì phải có điểm gây cười, có điểm nhấn bùng nổ. Ai thèm xem mấy ông đầu bếp mặt mũi xấu xí nấu ăn chứ? Thà ra bếp sau của nhà hàng xem còn hơn! Phải mời minh tinh chứ!" Đúng là chuyên gia làm marketing, diễn viên kiêm đạo diễn, biên kịch có khác, tùy tiện nói một câu cũng đầy sức thuyết phục, đánh thẳng vào lòng người. Thế là, Chu Nam gần như không lấy thù lao mà nhận lời làm khách mời tập đầu tiên, giúp anh mở màn thuận lợi. Sau khi có được rating và sự chú ý của thị trường, mọi việc sau đó đều diễn ra suôn sẻ. Thực ra màn thể hiện của tất cả các khách mời đều không khác nhiều so với dự tính ban đầu của Trần Úy Nhiên, duy chỉ có một mình Dương Liễu. Ban đầu ê-kíp chương trình thực sự định vị cô là bình hoa di động, mỹ nữ trẻ tuổi mà, làm nũng bán moe làm duyên gì đó, thu hút cánh mày râu vốn thờ ơ với chương trình này, còn việc có nấu ăn hay không, ai mà quan tâm chứ? Thậm chí dù khách mời được mời đến ăn xong có nôn ra tại chỗ cũng chẳng sao. Nhưng trăm triệu lần không ngờ tới, cô gái này không chỉ biết nấu ăn, mà tài nghệ còn cao siêu đến mức hạ gục tất cả đối thủ cạnh tranh trong nháy mắt, khiến khán giả cả nước mở rộng tầm mắt, kinh hô gặp quỷ! Mà việc Lữ Oánh quen biết họ cũng là một sự trùng hợp. Cô vốn là phóng viên của tạp chí, tình cờ nhận nhiệm vụ phỏng vấn Chu Nam, kết quả nói chuyện một hồi đề tài lại đi chệch hướng, mang về một bài phỏng vấn gần như là thảo luận về ẩm thực, bị tổng biên tập mắng cho một trận té tát. Ai ngờ sai lại thành đúng, bài phỏng vấn đó sau khi đăng lên lại gây ra tiếng vang không nhỏ, không ít độc giả thi nhau gửi thư hỏi thăm, số tạp chí kỳ đó lại xuất hiện tình trạng bán hết sạch sau một thời gian dài, thái độ của tổng biên tập đối với Lữ Oánh cũng thay đổi 180 độ. Chính từ sự kiện đó mà Lữ Oánh, người đang gặp phải giai đoạn bế tắc trong sự nghiệp, đã dứt khoát xin chuyển ngành, dùng hết mọi cách thuyết phục tổng biên tập mở một chuyên mục ẩm thực trên tạp chí, cô tự mình đảm nhiệm vị trí biên tập, sau đó hoàn toàn nổi tiếng, từ đó bước lên một con đường hoàn toàn khác với quy hoạch nghề nghiệp ban đầu. Ba người sau khi quen biết nhau đều cảm thấy hối hận vì gặp nhau quá muộn, thường xuyên tụ tập ăn uống, thuận tiện trao đổi xem gần đây lại ăn được món gì ngon, thỉnh thoảng cũng rủ thêm những người cùng chí hướng khác trong ngành, dần dần hình thành một nhóm nhỏ cố định. Mọi người ăn uống xong xuôi, cuối cùng gọi một ấm trà để thanh lọc miệng, nói đi nói lại lại vòng về chủ đề điện ảnh. Chu Nam xua tay rồi thở dài: "Không nói được, không nói được nữa!" Trần Úy Nhiên lườm anh một cái, cười nhạo: "Có gì mà không nói được, chẳng qua là phim rác tràn lan thôi chứ gì. Hay là anh đừng tranh giành vũng nước đục này nữa, cùng tôi làm một trận đi, chúng ta lại làm một chương trình ẩm thực nổi tiếng toàn cầu!" Chu Nam chỉ lắc đầu, không nói gì. Cũng không trách anh khó chịu, thực sự là thị trường điện ảnh trong nước 10-20 năm gần đây quá bết bát. Một đám người hai mắt chỉ thấy tiền, đổ xô vào làm phim, mỹ danh là làm điện ảnh. Nhưng đó có phải là điện ảnh không?! Chưa nói đến diễn viên người nào người nấy diễn xuất cứng đờ khiến người ta không nỡ nhìn thẳng, ngay cả kịch bản tối thiểu cũng logic hỗn loạn, cứng nhắc, lời thoại quả thực là miệt thị trí thông minh của loài người. Xem từ đầu đến cuối, chỉ cảm thấy màu mè loè loẹt một đống lớn, hình ảnh trên võng mạc hoa cả mắt, nhưng rốt cuộc nói về cái gì? Chẳng ai biết! Chỉ dựa vào lăng xê, mấy khuôn mặt xinh đẹp của diễn viên cố gắng chống đỡ, nhét vào rạp chiếu phim hốt một mớ tiền rồi phủi mông bỏ đi. Còn về sau ư, haiz, ai mà thèm quan tâm đến những thứ đó nữa!