Suy nghĩ hồi lâu, Dương Liễu ngập ngừng đưa mắt nhìn Thu Duy Duy, nhưng người sau lập tức tỏ vẻ mình bị dọa cho hết hồn.
"Em làm ơn hiểu rõ tình hình giùm đi đại tiểu thư ơi."
Trông cô ấy như sắp quỳ xuống đến nơi: "Chị là cái thá gì chứ? Có sếp lớn không mời lại đi mời chị, đa tạ em nhé, chị còn muốn sống thêm mấy năm nữa."
Tự mình đi đưa thiệp mời cho Giang Cảnh Đồng, độ khó không kém gì lần đầu Dương Liễu theo sư phụ vào cung. Lúc trước là một đám đối thủ ngự trù đang lăm le như hổ đói, cộng thêm đám hoàng thân quốc thích mà chỉ một câu nói bâng quơ cũng đủ khiến đầu họ rơi xuống đất, còn bây giờ. .
Đứng tần ngần trước cửa văn phòng hồi lâu, Dương Liễu ngoảnh lại nhìn cái đầu của người quản lý nhà mình đang ló ra từ góc tường, đối phương đang ra hiệu đủ kiểu cắt cổ gà cho cô xem.
Thôi kệ, cô thở hắt ra một hơi mạnh, nghe nói bây giờ là xã hội pháp trị, anh ta không thể nào giết mình được chứ?
Vậy mà vừa mới giơ tay lên, cửa đã tự mở, để lộ ra "đại ma vương" đang cười như không cười bên trong.
Trong văn phòng hơi ấm rất đủ, Giang Cảnh Đồng bên trên chỉ mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu xám, hai chiếc cúc áo dưới cổ để mở, để lộ xương quai xanh với đường nét thanh tú và một phần cơ ngực rắn rỏi. Tay áo được xắn lên mấy nếp gọn gàng, để lộ nửa cánh tay, trông vừa năng động lại vừa thời thượng.
Dù là người không mấy để tâm đến sắc đẹp như Dương Liễu cũng không kìm được mà thầm khen trong lòng một tiếng: Chết tiệt, thuận mắt thật!
Vẻ đẹp của con người thật sự không chỉ nằm ở khuôn mặt. Ba phần nhan sắc, bảy phần trang điểm, lại thêm khí chất tốt nữa, thì đúng là tuyệt hảo. Nếu người này ngoại hình vốn đã trên mức trung bình, lại biết cách ăn diện và có khí chất.
"Có chuyện thì vào trong rồi nói."
Giang Cảnh Đồng nghiêng đầu về phía cô.
Hành lang toàn lát một loại gạch, Dương Liễu lại không đi giày đế mềm cách âm, cứ đi tới đi lui hàng chục vòng bên ngoài, ồn ào đến mức Giang Cảnh Đồng bên trong cũng chẳng còn tâm trí làm việc.
"Uống gì tự rót lấy nhé"
Giang Cảnh Đồng ngồi lại xuống sau bàn làm việc, hai tay đan vào nhau, ra vẻ sẵn sàng lắng nghe: "Hôm nay đến đây, có chuyện gì?"
Dương Liễu vô thức liếc nhìn về phía tập hợp đồng có ghi khoản tiền phạt năm trăm năm mươi vạn tệ kia, nhẩm lại lời định nói trong đầu hai lần mới mở miệng: "Anh Giang, phần cuối của chương trình 《 Trổ Tài Đi Nào 》 có một tiết mục mời khách đến ăn cơm. Đến lúc đó, anh có tiện sắp xếp công việc, bớt chút thời gian ghé qua một chút được không ạ?"
Sếp Giang ngày thường trăm công nghìn việc, chương trình lại quay ở một tỉnh khác, chỉ riêng việc di chuyển bằng máy bay cũng mất gần mười tiếng đồng hồ, chưa kể còn phải sắp xếp lịch trình từ trước, nếu không lên kế hoạch sớm thì rất có thể anh sẽ không đi được.
"Mời tôi?"
Giang Cảnh Đồng cười híp mắt, trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Ngày mấy?"
Dương Liễu vội vàng đưa hai tay dâng lên bản lịch trình chi tiết đến từng phút đã chuẩn bị sẵn, bao gồm cả thời gian bắt đầu và kết thúc.
Giang Cảnh Đồng cầm lấy xem kỹ vài lần, rồi lại liếc nhìn đầy ẩn ý về phía Dương Liễu đang ngồi nghiêm chỉnh như tượng, sau đó nhấn điện thoại nội bộ: "Tôi gửi một bản lịch trình qua, cậu giúp tôi sắp xếp lại lịch làm việc một chút."
Vậy là đồng ý rồi, thuận lợi đến mức Dương Liễu cũng cảm thấy hơi khó tin.
Cả hai đều không phải người thích nói chuyện phiếm, sau khi chốt xong việc này liền rơi vào im lặng.
Dương Liễu không chắc mình có thể công thành lui thân ngay bây giờ được không, bởi vì ánh mắt từ phía đối diện thỉnh thoảng lại phóng tới, gần như hữu hình, sắp thiêu cháy cả người cô rồi.
Vài phút sau, nghe trợ lý của Giang Cảnh Đồng báo lại mọi việc đã xong xuôi, Dương Liễu vội vàng đứng dậy cáo từ.
Giang Cảnh Đồng cũng không giữ lại, chỉ gật đầu đơn giản, rồi nói với vẻ mặt đầy mong đợi và cổ vũ: "Làm tốt lắm."
Cũng chẳng nói rõ là làm việc tốt, hay là nấu ăn tốt.