Chương 49: Đúng vậy, bà ta đã chết rồi

Huyền Học: Ba Lá Bùa Mua Chồng

Tiểu Đào Yêu Yêu 07-09-2025 20:56:09

Cô thật không ngờ bản thân dì Hoa lại là người sở hữu tai quỷ. Nó tiếp tục kể... Người phụ nữ lại khóc thêm một lúc, rồi đột nhiên như hạ quyết tâm, nghiêm túc nói với nó: "Cậu có thể giúp tôi không? Tôi cho cậu thân thể này, cậu giúp tôi báo thù." Cho nó thân thể? Nó sững lại. Mộc Diêu Quang cũng khẽ ngẩn người, dường như cô đã hiểu tại sao con quỷ ấy nhập vào thân thể dì Hoa mà lại không hề có cảm giác bất thường. Thông thường hồn ma muốn nhập vào người sống sẽ không thể hòa hợp, nguyên nhân chính là bởi vì trong cơ thể người sống có linh hồn sống. Nếu hồn sống và hồn chết cùng tồn tại trong một thân thể thì theo thời gian, thân thể đó sẽ dần trở nên yếu nhược, suy tàn. Nhưng nếu như trường hợp của dì Hoa, bản thân bà ta cam tâm tình nguyện hiến dâng thân xác thì hồn sống trong bà ta sẽ tan biến ngay vào khoảnh khắc dâng hiến đó. Từ đó chỉ còn lại thân xác do hồn chết điều khiển. Nói cách khác, vào lúc dâng hiến thân thể, dì Hoa thật sự đã chết rồi. Phải hận đến mức nào mới có thể chấp nhận cái chết chỉ để được báo thù? "Đúng vậy, bà ta đã chết rồi." Dì Hoa, không, phải nói là Quỷ Đạm Tinh, khẳng định suy đoán của cô. Nó nhanh chóng tìm được những kẻ từng làm nhục bà ta, giúp bà ta trả thù. Với nó,"báo thù" chẳng qua chỉ là một bữa ăn no nê mà thôi, chuyện quá dễ dàng. Mất vài tháng, nó lần lượt hút sạch tinh khí của từng kẻ đã hại bà ta. Trong một thời gian dài sau đó, nó không cần phải vất vả tìm kiếm thức ăn nữa. Vài tháng sau, khi không còn mối thù nào để báo, nó lại đói. Đúng lúc ấy, nó nhìn thấy quảng cáo tuyển dụng của bệnh viện. Khoa hồi sức tích cực là một công việc vừa vất vả, vừa cực nhọc. Không những thế, ở đó mỗi ngày đều phải đối mặt với ranh giới sống chết nhiều hơn bất kỳ nơi nào khác. Thế nhưng Quỷ Đạm Tinh lại vô cùng hài lòng với nơi ấy. Ở đó, hầu hết thời gian nó đều được ăn no. Ngày tháng cứ thế trôi qua. Nó cũng từ chị Hoa trở thành dì Hoa. Nó nghĩ rằng mình có thể sống mãi như vậy, cho đến hơn một tháng trước, nó bị điều chuyển công tác, từ khoa hồi sức tích cực sang khoa thông thường. Nơi này không có những bệnh nhân nguy kịch, cơ bản chỉ là mổ nhẹ, truyền nước, vài ngày là xuất viện. Dần dần nó lại cảm nhận được cơn đói đã lâu không xuất hiện. Nó đói đến phát cuồng, đói đến mức phải bắt đầu tìm cách kiếm thức ăn.