Trên người Lưu Tâm dần dâng lên một luồng lạnh lẽo, cô không kiềm được lòng tò mò của mình, liền từ từ nhìn theo ánh mắt của bệnh nhân.
Phù! May mà không có gì cả.
Cô quay lại định trấn an bệnh nhân, bảo ông ta nghỉ ngơi sớm thì phát hiện không biết từ lúc nào ông ta đã nằm xuống giường.
Nghĩ đến việc vừa rồi khoảng cách giữa hai người chưa đầy nửa cánh tay, vậy mà cô không nghe được một chút động tĩnh nào từ ông ta.
Lông tơ trên người cô lập tức dựng đứng, thậm chí cô còn cảm giác như có ai đó đang thổi hơi vào sau gáy mình, nhưng rõ ràng phía sau cô không có ai cả.
Lưu Tâm không biết mình đã quay lại trạm y tá bằng cách nào, chỉ nhớ là cả người run rẩy không ngừng.
Sau đó, cô mơ màng ngủ gục trên bàn trong trạm y tá. Cho đến khi có tiếng bước chân vang lên. Cô thấy đồng nghiệp và bác sĩ trực đêm đồng loạt chạy về phía phòng bệnh của bệnh nhân đó.
Xảy ra chuyện rồi!
Trực giác mách bảo cô chắc chắn có chuyện. Cô chẳng kịp nghĩ gì, lập tức chạy theo mọi người tới phòng bệnh.
Thế nhưng vẫn đã quá muộn. Bệnh nhân vốn sáng hôm sau có thể xuất viện, lại chết một cách khó hiểu.
Người đầu tiên phát hiện ông ta đã tắt thở là dì Hoa.
Theo lời dì Hoa kể, bà tỉnh giấc lúc nửa đêm, theo thói quen muốn kiểm tra tình hình của bệnh nhân, lại kinh ngạc phát hiện lồng ngực ông ta không còn phập phồng, như thể không còn thở. Bà đưa tay ra sờ thử thì phát hiện toàn thân ông ta lạnh ngắt, rõ ràng đã chết từ lâu.
Ban đầu là chuẩn bị đón người thân xuất viện, ai ngờ lại phải nhận về một cái xác.
Gia đình bệnh nhân tất nhiên không chấp nhận, gây náo loạn với bệnh viện rất lâu, thậm chí còn báo cả cảnh sát.
Thế nhưng kết quả khám nghiệm cuối cùng cho thấy cái chết của bệnh nhân không liên quan đến việc điều trị của bệnh viện, được xác định là chết tự nhiên.
Từ đó về sau, trong vòng một tháng, trong căn phòng bệnh đó, liên tiếp xảy ra nhiều trường hợp tương tự.
Ca mổ rất thành công, bệnh nhân đang chuẩn bị xuất viện vào ngày hôm sau thì lại đột ngột qua đời một cách kỳ lạ.
Sự việc lặp đi lặp lại khiến lãnh đạo bệnh viện phải hết sức chú ý, nhưng dù điều tra thế nào cũng không tìm ra vấn đề.
Để dàn xếp êm thấm, trong suốt một tháng qua, bệnh viện đã phải bồi thường số tiền lớn liên tục cho gia đình các nạn nhân.
Viện trưởng vốn đã hơi hói, nay tóc lại rụng thêm, chỉ còn vài sợi lưa thưa, cứ như sắp chính thức thành người hói đầu đến nơi.