Giờ thì đúng là tự vả. Khoảnh khắc này, cuối cùng anh ta cũng hiểu mưu lược của Tô Giản chưa bao giờ là vô căn cứ.
Chỉ mong hôm nay Tần Hào không có mặt ở đây!
Không phải anh ta không trả nổi tiền... mà là quá mất mặt, nhất là...
Khâu Khải Văn cúi đầu liếc nhìn chỗ áo bị ướt trên người mình...
Thằng nhóc thối Sở Dương này chết chắc rồi!
Sau khi Khâu Khải Văn rời đi, Tô Giản lại đưa ánh mắt trở về phía Sở Dương.
Sở Dương năm nay hai mươi tư tuổi, so với Tô Giản đã sớm tiếp quản gia nghiệp thì đúng là một công tử bột chính hiệu.
Đi bar, chơi gái, những thứ mà đám công tử ăn chơi thích, anh ta không thiếu thứ nào.
Chỉ có điều anh ta cũng có một điểm tốt, chơi thì chơi nhưng không bao giờ vượt quá giới hạn, không làm chuyện phạm pháp. Dù có chơi gái cũng dựa trên nguyên tắc đôi bên tự nguyện.
Chính vì bản chất không xấu nên anh ta vẫn có mối quan hệ không tồi với Tô Giản.
"Muốn uống nước không?"
Tô Giản thấy Sở Dương đứng ngây ra đó mãi không nói lời nào, bèn lên tiếng trước.
"... Ừ, muốn."
Sở Dương từ từ lấy lại tinh thần.
Ánh mắt Tô Giản lóe lên, đưa tay rót cho anh ta một ly nước: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Sau khi uống liền hai ngụm lớn, Sở Dương trấn tĩnh lại, bắt đầu kể về pha "thoát chết trong gang tấc" vừa xảy ra với mình.
Thì ra sau khi bị Mộc Diêu Quang cảnh báo hôm nay sẽ gặp "tai ương huyết quang", anh ta lập tức về nhà.
Nghĩ rằng, chỉ cần ở yên trong nhà, không ra ngoài thì chắc sẽ không gặp chuyện gì.
Vậy mà khi anh ta ăn tối xong, đi lại trong phòng khách biệt thự để tiêu cơm thì đột nhiên cảm thấy ngực đau rát.
Vì cơn đau xảy ra bất ngờ, anh ta vô thức lùi lại một bước nhỏ.
Ngay khoảnh khắc đó, không biết vì sao chiếc đèn chùm trong phòng khách nhà anh ta lại rơi xuống, không lệch một ly, đập trúng chính nơi mà anh ta vừa đứng.
Khoảnh khắc đèn rơi xuống, các mảnh thuỷ tinh vỡ tung toé, còn vị trí anh ta vừa lùi lại thì như có gì đó che chắn, không có một mảnh vỡ nào bắn đến.
Anh ta chết lặng. Nếu vừa rồi không lùi lại bước đó...
Chiếc đèn ấy hẳn sẽ úp thẳng lên đầu anh ta?
Nghĩ đến cảnh đó, nếu bị rơi trúng thì e là đầu anh ta đã nát như quả dưa hấu bị đập, máu me đầy đất rồi?
Tai... tai ương huyết quang?
Lá bùa?
Đúng rồi, lá bùa của anh ta.
Nghĩ đến đây, anh ta luống cuống lấy lá bùa đang đeo trước ngực ra, nhưng không biết từ lúc nào, lá bùa vàng vốn xếp gọn gàng nay đã chuyển sang màu xám, vừa rút ra liền hoá thành tro bụi bay đi.