Quả nhiên đến phút thứ chín, Sở Dương đột nhiên giơ điện thoại lên, hôn một cái, rồi vui mừng hét to: "Chị dâu chấp nhận lời mời rồi!"
"..."
Tô Giản lạnh nhạt liếc nhìn tên ngốc trước mặt, chẳng buồn để ý tới anh ta.
Sở Dương cũng chẳng để tâm đến phản ứng của anh nữa, lúc này anh ta chỉ muốn nhanh chóng hỏi xem vị chị dâu lợi hại ấy của mình rốt cuộc đã hóa giải tai ương huyết quang của anh hôm nay hay chưa.
Không biết anh ta đã trò chuyện những gì với người ở đầu bên kia WeChat, nhưng sau khoảng mười mấy phút, cuối cùng anh ta cũng chịu ngẩng đầu ra khỏi điện thoại.
Ngẩng đầu xong, anh ta nói với Tô Giản một câu: "Chị dâu nói, giờ chị ấy đang trên tàu lửa đi đến Lạc Thành, chờ ngày nào đó quay về rồi mới bán bùa cho em. Anh, anh biết chị ấy đi Lạc Thành làm gì không? Em hỏi mà chị ấy không nói."
Đi Lạc Thành?
Tô Giản khựng lại một chút, chuyện này thì anh thật sự không biết.
Tuy rằng hai người đã đăng ký kết hôn, theo pháp luật thì là người thân thiết nhất ngoài cha mẹ. Nhưng nghĩ kỹ lại, số lần anh và cô gặp mặt cũng chỉ ít ỏi chẳng hơn gì Sở Dương này, cũng chỉ là một lần tình cờ gặp nhau mà thôi.
"Anh, anh cũng không biết sao?"
Sở Dương không chú ý đến sắc mặt thay đổi của anh, vẫn cứ tiếp tục tò mò hỏi tới.
"..."
Tô Giản thản nhiên nhìn anh ta một cái, mỉm cười nói: "Thiên cơ bất khả lộ, hiểu chưa?"
"Ừ ừ ừ, em hiểu rồi."
Sở Dương gật đầu lia lịa, nói xong còn tự cho là đáng yêu đưa tay làm động tác kéo khóa miệng.
Tô Giản bất lực nhìn anh ta vài giây rồi đứng dậy, vỗ vỗ vai anh ta rồi bước đi.
Sở Dương đứng ngố một mình trong phòng bao, hồi lâu mới phản ứng lại, mình bị ghét bỏ rồi?
Nhưng mà...
"Anh, anh cứ đi như vậy à? Vậy còn em thì sao? Em thật sự phải ở lại chờ anh Khải Văn sao?"
Tối đó, những người đến tiêu khiển ở quán bar Dạ Sắc đều kể rằng sau khi bước ra ngoài, họ nghe thấy đâu đó có tiếng ai đó gào lên đầy ai oán.
Trên tàu lửa.
Cuối cùng cũng cắt đuôi được tên lắm lời trên WeChat, chuẩn bị nghỉ ngơi thì Mộc Diêu Quang phát hiện tên đeo kính đã trò chuyện với cô gái tóc bím bím đến mức... trao đổi cả WeChat.
Cô liếc nhìn gương mặt cô gái một cái, khẽ thở dài, lời hay cũng khó khuyên được kẻ muốn chết, lòng từ bi cũng chẳng cứu được người cố chấp tự hủy.
Không có ý thức cảnh giác, không biết cách tự bảo vệ mình thì cô có thể cứu kiểu gì đây?