"Vậy tại sao tôi phải nói cho cô biết chứ?"
Dì Hoa bị vẻ nghiêm túc của cô chọc cho buồn cười.
"Bởi vì nếu bà nói cho tôi lý do mà tôi thấy có thể thông cảm được thì tôi sẽ nương tay. Còn nếu không, có lẽ tôi sẽ nhẫn tâm khiến bà hồn phi phách tán!"
Mộc Diêu Quang bình tĩnh nói, chỉ nhìn gương mặt nhỏ nhắn điềm tĩnh kia, chẳng ai tin được rằng cô vừa mới dùng vẻ mặt như thế để nói ra chuyện dọa người đến hồn phi phách tán. À, không phải người, là quỷ.
"Chỉ bằng cô?"
Dì Hoa bĩu môi, đầy khinh thường.
"Ừ, chỉ bằng tôi."
"Cô tưởng nhìn ra được bản thể của tôi thì có thể thu phục tôi sao?"
"Ừ, bà không tin thì cứ thử xem."
Mộc Diêu Quang phủi nhẹ một chiếc bông bay không rõ từ đâu dính lên ống tay áo, chân thành đề nghị.
"Tìm chết!"
Dì Hoa tựa như bị thái độ thờ ơ của cô chọc giận, đột nhiên quát to một tiếng, từ khoảng cách hai ba mét trên bàn họp lớn, bà ta lao người bay thẳng về phía cô.
Á!
Mọi người trong phòng giám sát giật nảy mình, ai nấy đều rùng mình một cái. Thứ này... thứ này còn kích thích hơn cả phim kinh dị!
Một người to lớn thế kia làm sao lại có thể bay lơ lửng giữa không trung, vô lý quá!
Chẳng lẽ dì Hoa này thật sự là... quỷ?
Chuyện này... chuyện này thật sự quá khó tin!
Hơn nữa, chẳng phải trong mấy bộ phim, quỷ đều sợ ánh sáng sao?
Sao dì Hoa này không chỉ không sợ ánh sáng mà tư duy, suy nghĩ cũng chẳng khác gì con người cả?
Nếu ban nãy họ không tận mắt thấy có người bay lên thì dù có đánh chết cũng chẳng tin nổi rằng trong bệnh viện của họ lại có một nhân viên thực sự là... quỷ.
Quá đáng sợ rồi!
Nếu như quỷ mà chẳng khác gì người sống thì liệu trong số họ có ai cũng là... quỷ không?
Nghĩ tới đây, mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Mẹ kiếp!
Người dọa người, dọa chết người, chuyện này không thể nghĩ nhiều, rùng rợn quá, thôi thì cứ tiếp tục xem đại sư bắt quỷ vậy.
Nghĩ vậy, tất cả lập tức quay đầu nhìn về màn hình giám sát.
Trong phòng họp, Mộc Diêu Quang cũng rất tò mò vì sao con quỷ này lại có trí tuệ như con người. Dù có nhập xác đi nữa thì cũng không nên như thế.
Cho nên lúc này cô không vội tiêu diệt nó mà vừa ngăn chặn đòn tấn công, vừa tìm cơ hội chế ngự nó.
Ngay lúc đối phương lại một lần nữa lao tới, cô nhanh chóng kết một ấn pháp trước ngực. Đồng thời miệng cô niệm chú: "Ông, bạt nhật la, đà đô, vãng."