Mộc Diêu Quang không để ý đến ông ta, tiếp tục chậm rãi nói: "Vị tiên sinh này, hơn một tháng trước, ông từng ra tay với phụ nữ."
"Toàn là bịa đặt!"
Giọng Mạnh Hạo Tân đột ngột cao lên. Trái ngược với vẻ kích động của ông ta, Mộc Diêu Quang lại rất bình thản: "Kết quả của việc ra tay là mũi của ông bị đánh gãy, phải khâu hai mũi."
"A..."
Tất cả mọi người trong phòng bệnh đồng loạt hít sâu một hơi. Không biết là người phụ nữ dũng mãnh nào mà có thể đánh đàn ông đến mức phải khâu mũi?
"Không có chuyện đó, cô đừng nói bậy, coi chừng tôi kiện cô tội vu khống."
Mạnh Hạo Tân phải cố gắng lắm mới không đưa tay lên che mũi. Dù gì chuyện cũng đã xảy ra khá lâu, chỉ là đường khâu trên mũi giờ đã được cắt chỉ, vết thương cũng hồi phục khá tốt, chỉ cần ông ta không thừa nhận thì người khác hẳn sẽ không phát hiện ra.
Dù miệng thì cãi lại nhưng trong lòng ông ta đã bắt đầu tò mò về thân phận của cô gái trước mặt.
Cô làm nghề gì? Sao lại biết được nhiều chuyện như vậy? Chẳng lẽ thật sự do kẻ thù trên thương trường thuê đến?
Mục đích của cô là gì?
Hủy hoại danh tiếng của ông ta?
Ngay tại bệnh viện?
"Ông có biết lần bị thương đó, thứ bị tổn thương không chỉ là cơ thể ông mà còn là cung tài bạch của ông không?"
Mộc Diêu Quang không quan tâm ông ta có thừa nhận hay không, điều cô muốn nói là phần sau.
"Cung tài bạch?"
Mạnh Hạo Tân ngẩn ra.
"Ông có thể hồi tưởng lại, chẳng phải việc tiền bạc trở nên bế tắc xảy ra sau khi ông bị thương sao?"
Thật vậy sao?
Mạnh Hạo Tân bất giác bắt đầu nhớ lại chuyện xảy ra vào khoảng thời gian ông ta bị thương, phát hiện đúng là như thế.
Mọi chuyện trắc trở trong làm ăn quả thật bắt đầu từ sau khi người phụ nữ kia nổi điên đánh ông.
"Cung tài bạch bị tổn thương, dẫn đến Văn Khúc hóa kỵ. Văn Khúc chủ quản tiền bạc, khi hóa kỵ thì dẫn đến tổn thất tài chính, rất dễ xuất hiện hiện tượng ứ đọng vốn.
Lúc này, dù trong tay ông có dự án tốt đến đâu thì cũng không thể kiếm được một xu nào từ đó. Hơn nữa, dù ông có tìm bao nhiêu nguồn tài chính bên ngoài cũng không thể cứu vãn được, phá sản sẽ là kết cục cuối cùng."
Mộc Diêu Quang nói từng lời một, giọng điệu êm đềm, chậm rãi. Trái lại, sắc mặt Mạnh Hạo Tân đã dần dần mất hết màu máu theo từng câu của cô.
Phá sản?
Cả đời ông ta vất vả gây dựng, đến cuối đời lại phải sống trong nghèo khổ sao?