Giản Niệm Từ nhanh chóng chuyển tiền. Không đến hai giây sau,"ting", một tin nhắn báo có tiền vào tài khoản vang lên trong điện thoại của Mộc Diêu Quang.
Một, mười, trăm, nghìn...
Một triệu?
Đếm xong hàng loạt con số 0 sau số 1, Mộc Diêu Quang trừng mắt nhìn chằm chằm.
Nhiều như vậy?
Lẽ nào là tay run, bấm nhầm thêm vài số 0?
"Diêu Diêu, một triệu này đủ không? Không đủ thì mẹ còn."
Thấy Mộc Diêu Quang nhìn điện thoại mãi không nói, Giản Niệm Từ không nhịn được lên tiếng. Thực ra bà còn định chuyển thêm, chỉ là tài khoản của bà đã đạt hạn mức chuyển khoản tối đa.
"... Đủ!"
Im lặng một lúc lâu, Mộc Diêu Quang mới lấy lại giọng nói. Không chỉ đủ, mà còn quá nhiều.
Loại đá này, cô từng mua mười viên với giá tổng cộng chỉ ba trăm đồng. Tính ra, mỗi viên chỉ tốn ba mươi đồng.
Cô nhớ lần bán đắt nhất là một nghìn đồng. Khi đó, cô còn nghĩ đối phương quả nhiên đúng với tướng mặt: "Phá tài giải tai".
Mộc Diêu Quang nhìn Giản Niệm Từ, không thấy trên gương mặt bà có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy sẽ gặp phải phá tài.
Lạ thật!
Điều cô không biết là, một triệu đối với Giản Niệm Từ chỉ như tiền tiêu vặt, chẳng đáng gọi là tài sản lớn, nên tự nhiên không xuất hiện tướng phá tài.
Hôm nay chỉ có bốn người họ dùng bữa. Khi mọi người đã đông đủ, Giản Niệm Từ bắt đầu gọi phục vụ mang từng món ăn đặc trưng của nhà hàng lên bàn.
Món ăn rất đa dạng, nhưng khẩu phần nhỏ, mỗi món đều được bày trên những chiếc đĩa nhỏ xinh đẹp, tinh tế như tác phẩm nghệ thuật.
"Diêu Diêu, con ăn thử xem. Nếu thích món nào, sau này muốn ăn cứ bảo Tô Giản đưa con tới đây."
Giản Niệm Từ luôn miệng mời cô, gần như muốn dồn hết tất cả món ngon đến trước mặt cô.
Để mặc bộ đồ đen hôm nay lên dáng đẹp nhất, Mộc Diêu Quang đã không ăn sáng đầy đủ. Trải qua nửa ngày bận rộn, giờ đây bụng cô đã đói cồn cào.
Nhìn đĩa sườn non bóng bẩy phủ đầy tiêu, nướng chín tới tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, cùng chén súp nấm tươi nóng hổi, bụng cô bất giác "ùng ục" hai tiếng.
"..."
Không nghe thấy gì, không phải của mình.
Cô tự nhủ thầm trong lòng, cố gắng thôi miên bản thân.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, nhưng đôi tai đã âm thầm ửng đỏ, khiến người khác không khỏi cảm thấy thú vị.
Tô Giản lướt mắt nhìn cô, không thể không thừa nhận rằng cô rất đẹp.
Ngoài chút "tai nạn" trước bữa ăn, cả quá trình dùng bữa diễn ra vô cùng hài hòa!