Chương 47: Muốn đánh nữa không?

Huyền Học: Ba Lá Bùa Mua Chồng

Tiểu Đào Yêu Yêu 07-09-2025 20:56:04

Một luồng ánh sáng trắng lập tức bắn ra từ tay cô đang kết ấn, đánh trúng bụng dì Hoa. Cơ thể dì Hoa đang bay giữa không trung như đụng phải một bức tường vô hình, rơi thẳng xuống và đập mạnh vào một chiếc ghế, khiến chiếc ghế gãy đôi. "A..." Mọi người trong phòng giám sát đồng loạt hít một hơi lạnh. Nhìn thôi cũng thấy đau, cô bé này... à không, đại sư này thật ác liệt. "Muốn đánh nữa không?" Mộc Diêu Quang thu tay lại, chậm rãi bước đến trước mặt dì Hoa, ngồi xổm xuống. Dì Hoa ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn cô: "Đánh!" Hừ, có khí phách đấy! Lúc hai người bắt đầu đánh nhau, Ngưu Đại Chùy đã nhanh chóng lẩn vào góc phòng, giờ thì âm thầm giơ ngón cái cho con quỷ không biết điều kia. Đúng là trẻ người non dạ, không hiểu giang hồ hiểm ác, không biết thần tượng của hắn xử lý quỷ tàn nhẫn thế nào. Hắn là fan chân chính của Mộc đại sư trên website "Chuyện Ma Quỷ Đào Ốc" nên hiểu rất rõ về cô. "Muốn nghỉ ngơi một lúc không?" Hôm nay Mộc Diêu Quang cực kỳ kiên nhẫn. "Được! Cho tôi thở chút!" Dì Hoa nằm bẹp dưới đất thở hổn hển. Ôi trời, còn có thể như vậy thật sao? Những người đang theo dõi tình hình đều cảm thấy con quỷ này thật không biết xấu hổ, đúng là mở rộng tầm mắt. Thế là trước ánh mắt theo dõi của mọi người, con quỷ đang nhập vào dì Hoa cứ thế mặt dày mày dạn nghỉ ngơi gần một tiếng đồng hồ. Một tiếng sau, lợi dụng lúc Mộc Diêu Quang ngái ngủ, nó lại tấn công một lần nữa. Mọi người muốn la lên, muốn nhắc nhở cô, nhưng còn chưa kịp làm gì... Con quỷ kia lại bị cô đập cho nằm bẹp dưới đất. "Muốn đánh nữa không?" Mộc Diêu Quang ngáp dài, vươn vai, hỏi tiếp. Đánh gì nữa. Đánh cái quỷ. Cô gái này rõ ràng là đang dùng nó để luyện cấp thì đúng hơn. "Không đánh nữa. Chẳng phải cô muốn biết tại sao tôi lại nhập vào người bà ta ư? Tôi nói." Dì Hoa ôm eo, lảo đảo dựa vào chân bàn ngồi dậy, Mộc Diêu Quang cũng chẳng giữ hình tượng gì, ngồi xếp bằng ngay trước mặt nó. Nếu lúc này có ai đưa cho cô một đĩa hạt dưa thì đúng kiểu dân hóng chuyện ăn dưa chính hiệu. Ngưu Đại Chùy cũng lập tức chạy ùa đến, ngồi ngay ngắn, chuẩn bị nghe chuyện. Mọi người trong phòng giám sát cũng đều vểnh tai lên. "Nói tôi nhập vào người bà ta bao lâu thì... chắc là đã mười hai năm rồi." Mười hai năm? Mộc Diêu Quang chớp mắt, nhớ lại lời Lưu Tâm từng nói dì Hoa đã làm việc ở bệnh viện hơn mười năm. Có lẽ ngay từ đầu, người làm việc ở bệnh viện này đã không phải là dì Hoa thật rồi!