Chậc chậc, đúng là đàn ông tồi!
Khi cô đang lắc đầu ngấm ngầm, khinh thường người cha vô tích sự này thì sư phụ bên cạnh đã đập cho cô một cái.
Đánh cô làm gì?
Cô quay đầu nhìn sư phụ, chỉ thấy sư phụ chỉ vào cổ chân mình: "Sư phụ trẹo chân rồi!"
Cô: "..."
Gì? Ý là muốn cô cõng ông ấy vào nhà à?
Chính xác!
Vị sư phụ không biết xấu hổ nào đó không hề có lòng yêu thương trẻ nhỏ, liền đổ cả người lên đôi vai nhỏ của cô, để cô kéo lê ông vào nhà.
Còn về người cha sinh học kia của cô thì liên quan gì đến cô chứ?
Có ông ngoại ở đây, cô chẳng cần lo nghĩ gì.
Về sau cô cũng không rõ ông ngoại đã làm cách nào đuổi người đi, tóm lại là cô tin chắc đối phương không nhận ra mình.
Không chỉ vì khi đó tóc cô rối tung, trông như một thằng bé gầy gò suy dinh dưỡng, mà còn vì từ khi cô hai tuổi về sống với ông ngoại, ông ta chưa từng gặp lại cô.
Ông ngoại không nói, cô không nói thì làm sao ông ta biết cô là ai? Cũng giống như bây giờ, dù hai người đối mặt thì ông ta vẫn chẳng hề nhận ra cô.
Như vậy... cũng tốt thôi, phải không?
Trong mắt Mộc Diêu Quang bỗng loé lên vẻ tinh quái.
Mạnh Hạo Tân bước vào phòng bệnh, thấy bên trong có thêm hai người lạ mặt thì liền quay lại, không hài lòng nói với Lưu Tâm: "Y tá Lưu, bệnh viện các cô dễ dàng để người lạ vào phòng bệnh nhân thế này à? Nếu có chuyện xảy ra thì ai chịu trách nhiệm?"
"Đúng đúng, nói phải đấy!" Ba ông cụ khoảng năm, sáu chục tuổi đi cùng ông ta cũng phụ họa theo.
Lưu Tâm vừa định mở miệng giải thích thì đã bị Mộc Diêu Quang dùng ánh mắt ngăn lại.
"Gần đây có phải vị tiên sinh này đang khá túng thiếu tiền bạc không?"
Mộc Diêu Quang đứng dậy, chậm rãi bước đến đứng cách Mạnh Hạo Tân một bước. Ngưu Đại Chùy thấy vậy cũng vội vã đứng dậy đi theo.
"Nói bậy!"
Mạnh Hạo Tân hét lên, nhưng vẻ xấu hổ đã lan từ cổ đỏ ửng đến tận vành tai.
Con nhóc này làm sao biết được? Điều tra ông ta sao?
Gần đây quả thật ông ta có một khoản tiền lớn bị kẹt trong một dự án. Ban đầu ông ta định vay ngân hàng để xoay vòng vốn, ngân hàng đó trước giờ hợp tác rất tốt, vay vốn dễ dàng, nhưng không biết vì sao lần này mãi vẫn chưa phê duyệt.
Nếu không, ông ta cũng chẳng đến mức phải chen chúc với đám dân thường trong căn phòng bệnh chật hẹp thế này.