"Tại sao?" Mạnh Hạo Tân cảm thấy mình không thể chờ thêm một khắc nào nữa. Đây là chuyện liên quan đến tính mạng và gia sản của ông ta mà.
Không sai, nếu thật sự phá sản thì có khi ông ta phải nhảy lầu mất.
"Tôi cần phải giải quyết trước những chuyện ma quái xảy ra trong phòng bệnh này. Các người vừa rồi đi tìm viện trưởng chẳng phải cũng vì chuyện này sao?"
Mộc Diêu Quang nhìn ông ta, thẳng thắn nói ra mục đích thật sự cô xuất hiện ở đây hôm nay.
"Để tôi giới thiệu với mọi người, đây là Mộc đại sư mà bệnh viện chúng tôi mời đến chuyên xử lý những việc như thế này. Có cô ấy ở đây, chắc chắn phòng bệnh sẽ không xảy ra chuyện như trước nữa."
Cuối cùng cũng đến lượt cô ấy xuất hiện, Lưu Tâm thở phào một hơi, vội vàng bước ra giới thiệu chính thức Mộc Diêu Quang với mấy bệnh nhân trong phòng.
"Thì ra cô là Mộc đại sư chuyên về lĩnh vực này!"
"Ôi, Mộc đại sư, cô đến thật là tốt quá rồi, tôi nói cho cô nghe..."
Nghe nói cô đến là để giúp họ giải quyết vấn đề, ba bệnh nhân kia lập tức chen lấn, đẩy các người khác sang một bên, vây quanh Mộc Diêu Quang, bắt đầu thi nhau kể những chuyện mà họ đã nhìn thấy, nghe thấy.
Đợi đến khi cả ba người không còn gì để nói nữa, Mộc Diêu Quang mới thản nhiên chen lời: "Người mà mọi người gọi là dì Hoa hôm nay đi đâu rồi?"
"Dì Hoa?" Cả ba người đều ngẩn ra, nhìn nhau.
Vừa nãy trước khi họ lên văn phòng viện trưởng, dì Hoa vẫn còn đang quét dọn trong phòng bệnh này mà.
"Có đây, ai gọi tôi đấy?"
Một giọng nữ vang lên, một người phụ nữ da trắng, phong thái đằm thắm, mặc đồng phục hộ lý của bệnh viện bưng một chậu nước đi vào phòng.
Đây là dì Hoa sao?
Ngưu Đại Chùy há hốc mồm không dám tin. Anh ta tưởng dì Hoa sẽ là một người phụ nữ to lớn, mập mạp, chừng năm sáu mươi tuổi. Không ngờ lại là một người phụ nữ mảnh mai, xinh đẹp như vậy.
Bà ấy trông cũng chỉ khoảng hơn bốn mươi tuổi, sao lại bị gọi là "dì" chứ?
"Bà là dì Hoa?"
Mộc Diêu Quang nhìn chằm chằm vào gương mặt người phụ nữ xinh đẹp vừa bước vào phòng bệnh, lạnh nhạt hỏi.
"Ừm, là tôi. Cô là... ?"
Người phụ nữ được gọi là dì Hoa tỏ ra nghi hoặc.
"Dì Hoa có thể cùng tôi ra ngoài nói chuyện một lát được không?"
Dưới sự sắp xếp của phía bệnh viện, Lưu Tâm đưa Mộc Diêu Quang và dì Hoa đến một phòng họp yên tĩnh, không bị ai quấy rầy, còn cô ấy thì lặng lẽ rời khỏi đó.