Điều đó tương đương với việc Quản Chính Ngôn không hề bị ảnh hưởng gì, còn gã thì phải gánh hết mọi chuyện. Làm sao La Thần có thể nuốt trôi cục tức này?
"Anh muốn đổ hết lên đầu tôi à? Mơ đi!" Chuyện đã đến nước này, La Thần cũng không thèm giữ mặt mũi nữa, gã nói hết mọi chuyện: "An tổng, chắc anh không biết người bạn thân thiết Quản Chính Ngôn của mình đã ấp ủ ý đồ gì với anh đâu nhỉ?"
"La Thần!" Quản Chính Ngôn quay đầu hét lên, giọng đầy đe dọa.
"Nói tiếp đi." Giọng An Sùng lạnh tanh.
"An tổng, Quản Chính Ngôn đã có ý đồ bất chính với anh từ lâu rồi, tôi đến làm trợ lý riêng cho anh cũng là do một tay anh ta sắp xếp."
La Thần nhếch môi cười khiêu khích với Quản Chính Ngôn, vẻ mặt hiện rõ "ngươi bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa".
"Anh nghĩ vì sao tôi lại nắm rõ sở thích và thói quen của anh như lòng bàn tay như vậy? Tất cả là nhờ sự chỉ điểm của "người bạn tốt" Quản Chính Ngôn của anh đó."
La Thần nói với giọng điệu châm chọc: "Anh ta luôn âm thầm thích anh, theo dõi anh nhưng lại không dám nói ra. Anh ta yêu anh đến mức bắt tôi báo cáo từng chi tiết trong cuộc sống riêng tư của anh cho anh ta, yêu đến mức... Vừa nãy trên giường với tôi còn gọi tên anh đấy."
"An Sùng, cậu nghe tôi giải thích!" Quản Chính Ngôn muốn nhào tới xé xác La Thần ra, nhưng trên mặt gã vẫn tỏ ra đầy tình cảm, nhìn An Sùng không chớp mắt.
"Xin lỗi An Sùng, tôi biết mình sai rồi, nhưng... Nhưng tôi thật sự quá yêu cậu, tôi đã thích cậu hơn mười năm rồi, ngay cả bản thân tôi cũng không nhớ rõ bắt đầu từ khi nào."
Quản Chính Ngôn còn cố nặn ra hai giọt nước mắt: "Tôi biết mình không nên có tình cảm này với cậu, nhưng tôi không kiểm soát được..."
"Tôi hứa sau này sẽ cố gắng kiểm soát bản thân, tuyệt đối không phạm phải sai lầm như hôm nay nữa. Xin cậu đừng xa lánh tôi, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, làm ơn đi An Sùng..."
Giọng Quản Chính Ngôn như thể đang cầu xin, nghe có vẻ rất chân thành. Chỉ tiếc là với bộ dạng áo quần không chỉnh tề như bây giờ khiến những lời đó của gã chẳng còn sức thuyết phục.
Khán giả trong phòng livestream đều đã choáng váng, không ngờ chỉ xem livestream thôi mà lại chứng kiến được bí mật tình cảm trong giới hào môn thế này.
[Thì ra là Quản Chính Ngôn, bảo sao tôi cứ thấy quen quen. Vừa nãy không nhận ra chắc là do bình thường chỉ thấy ảnh mặc vest chỉnh tề của anh ta, chưa quen với bộ dạng trần như nhộng này. ]
[Gay cấn ghê, vậy là Quản Chính Ngôn yêu thầm An Sùng? Yêu đến mức sắp xếp La Thần làm trợ lý riêng chỉ để theo dõi từng hành động của An Sùng?]
[Wow cái kiểu chiếm hữu này, đúng chuẩn bá đạo tổng tài bệnh kiều luôn. ]
[Cả hai đều rất đẹp trai, tổng tài x tổng tài. ]
[Mấy người đọc tiểu thuyết đến điên rồi hả? Đây là đời thực đó, từng hành động của mình đều bị giám sát rồi báo cáo cho người khác, phúc này cho mấy người, mấy người có muốn không?]
[Nói thật thì đúng là đáng sợ đó, với lại nếu anh ta thích An Sùng thì sao lại lên giường với La Thần ngay trên giường của An Sùng... ]
[Mọi người không nghe La Thần nói à, Quản Chính Ngôn gọi tên An Sùng khi đang ứm đó. ]
[Ngay trên giường của bạn, trợ lý riêng của bạn... Có khi trên người La Thần còn dính mùi nước hoa của An Sùng nữa đó. ]
[Tiểu! Thuyết! Thế! Thân!]
[Nói thật là gớm quá rồi đó, nếu tôi là An Sùng chắc tôi thấy gớm chết mất. ]
"Tôi khinh!" La Thần cười khẩy: "Nói hay ghê nhỉ, tôi không biết anh còn có tài diễn xuất như vậy đấy?"
"An tổng, tôi nói thẳng luôn, anh ta không yêu anh sâu đậm gì đâu. Trước mặt thì nói yêu anh, sau lưng thì nuôi cả đám tình nhân bên ngoài. Còn vì sao tôi lại biết à? Vì tôi chính là một trong số đó."
"Vì vậy chuyện chúng tôi làm hôm nay cũng là điều bình thường thôi. Vì mối quan hệ của chúng tôi vốn dĩ là thế mà."