Chương 46

Sốc! Cô Chủ Fake Là Nữ Hoàng Drama!

Miêu Miêu Tam Thứ Phương 29-10-2025 10:31:01

[Thì ra Quản Chính Ngôn đã tính toán sẵn rồi. Gã biết ba mẹ mình sẽ về sớm, mà một người không thích tiệc tùng như mình cũng sẽ rời đi ngay sau nửa đầu buổi tiệc. Lúc đó gã sẽ lấy cớ bàn chuyện hợp tác để giữ anh mình lại, sau đó bỏ thuốc vào rượu để làm anh mình bất tỉnh. ] [Gã nghĩ nếu không làm thì thôi, còn đã làm thì phải làm đến cùng. Sau khi làm chuyện kia xong, gã viện cớ "say rượu mất kiểm soát" để xin anh mình tha thứ. ] Biết được Quản Chính Ngôn chưa kịp bỏ thuốc, An Sùng thở phào nhẹ nhõm. Sau khi buổi tiệc kết thúc, những người lớn lần lượt ra về. Quả nhiên, Quản Chính Ngôn lấy lý do muốn bàn chuyện hợp tác để giữ An Sùng lại. "Để hôm khác đi." An Sùng lạnh lùng từ chối: "Tôi phải về cùng nhà tôi rồi." "À..." Quản Chính Ngôn cảm thấy thái độ của An Sùng đối với gã hình như đã thay đổi. Trong ấn tượng của gã, dù An Sùng vốn là người lạnh lùng nhưng chưa bao giờ đối xử với gã như vậy. Rõ ràng lúc An Sùng vừa đến vẫn còn rất bình thường, sao chỉ qua một buổi tối mà đã thay đổi nhiều đến vậy? Nhưng nếu cứ để An Sùng rời đi như thế, tất cả những gì gã chuẩn bị tối nay chẳng phải đều đổ sông đổ biển à? "An Sùng, dù gì hôm nay cũng là sinh nhật tôi, cậu không thể uống thêm vài ly với tôi sao?" An Sùng đâu có ngốc, anh đã biết sự thật rồi thì sao có thể ở lại? Anh phớt lờ lời Quản Chính Ngôn, quay lưng bỏ đi cùng gia đình mình. Nhìn bóng lưng An Sùng khuất dần, tim Quản Chính Ngôn như bị ai bóp nghẹt, trong mắt dần hiện lên vẻ độc ác u ám. Vẫn như lúc đến, ba mẹ An đi chung một xe, còn An Linh và An Sùng ngồi chung xe khác. Vừa lên xe, An Linh thở phào nhẹ nhõm. [Cuối cùng cũng thoát rồi. Tuyệt vời, giữ được đời trai của anh mình rồi. ] An Sùng: [... ] [Nhưng mình phải nghĩ cách để anh ấy đuổi La Thần đi mới được, còn phải khiến anh ấy tránh xa Quản Chính Ngôn nữa, nếu không thì vẫn nguy hiểm lắm. ] [Vụ đầu còn dễ, vụ sau có vẻ hơi khó... ] An Linh bất đắc dĩ quay sang nhìn An Sùng ngồi bên cạnh. Đúng là anh cô đẹp trai thật, nhưng ảnh phải hên lắm mới xui được như thế, dính phải hai tên đó. [Giời ạ, sao lại bị cả hai tên đốn mạt để mắt đến thế này... ] An Sùng: [... ] Anh thật sự không thể nghe thêm nữa, vội lên tiếng: "Còn lâu mới tới nhà, em có muốn ngủ một lát không?" Nhà họ An và nhà họ Quản cách nhau khá xa, phải mất hơn một tiếng đồng hồ đi xe. Tính thêm chuyện tài xế lái cẩn thận vào ban đêm thì chắc phải gần hai tiếng mới về đến nhà, chợp mắt một lát cũng được. "Được ạ, vậy khi nào tới nhà anh nhớ gọi em nha." An Linh vừa nhắm mắt là ngủ ngay. So với trên giường thì cô vốn dễ ngủ hơn khi ở trên xe, nên dần hình thành thói quen hễ lên xe là buồn ngủ. Nhưng lần này cô ngủ không yên. Trong cơn mơ màng, cô cảm thấy ý thức của mình bị giam giữ. Rõ ràng cô vẫn đang trong thân xác mình nhưng lại mất đi quyền kiểm soát cơ thể, chỉ có thể đứng nhìn "bản thân" hành động từ góc nhìn thứ nhất. [Là mơ sao?] An Linh nghĩ. Cô nhìn "mình" nhận giải ảnh hậu, bị đâm, bị vạch trần là thiên kim giả, rồi dần dần trở nên điên cuồng. Cô thấy An Quân bị hủy hoại danh tiếng, An Sùng tự tử, thấy tóc ba mẹ bạc trắng chỉ sau một đêm, thậm chí còn thấy cả nhà họ Thu... Cô bị mắc kẹt trong cơ thể này, chỉ có thể trơ mắt nhìn "mình" ngu ngốc hành động y như trong tiểu thuyết mà hoàn toàn bất lực, không thể ngăn cản. Mọi thứ dường như vẫn diễn ra theo đúng cốt truyện. Vậy là... Cô thật sự không thay đổi được gì sao? Tại sao chứ? Tại sao đã biết trước mọi chuyện mà cô vẫn không làm được gì? Cảm giác tuyệt vọng dâng trào, An Linh cảm thấy mình như đang chết chìm, nghẹt thở không cách nào thở nổi. Ngay lúc cô tưởng mình sắp bị ngạt chết thì có tiếng gọi vang lên liên tục. "Tiểu Linh? Tiểu Linh?" An Linh giật mình tỉnh dậy, như thể vừa bị kéo từ dưới nước lên, vẻ mặt cô đầy hoảng hốt, thở hổn hển, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh. "Tiểu Linh, sao thế? Gặp ác mộng hả em?" Giọng nói lo lắng của An Sùng vang lên. Cảm giác rung nhẹ dưới thân khiến An Linh nhận ra mình vẫn đang ở trong xe. Vậy những chuyện vừa rồi... Chỉ là mơ sao? An Linh hít sâu vài lần, nhịp tim vì sợ hãi mà tăng cao cũng dần ổn định trở lại. "Em không sao, chỉ là mơ thấy ác mộng thôi ạ." An Sùng gật đầu, nhưng ánh mắt nhìn An Linh lại tràn ngập xót xa. Phản ứng vừa rồi của An Linh quả thực rất không bình thường. Rõ ràng đang ngủ mà nhìn như đang phải chịu đựng nỗi đau khủng khiếp nào đó. Quả nhiên, dù là chuyện thiên kim thật giả hay những trải nghiệm không ai hay biết của An Linh đều đã gây ảnh hưởng và tổn thương đến cô. Sau khi bình tĩnh lại, những hình ảnh trong mơ vẫn hiện lên trong đầu An Linh, khiến cô không khỏi nảy sinh một câu hỏi bi quan: [Mình thật sự có thể thay đổi tương lai của mọi người sao?] Đột nhiên cô nghĩ ra một cách có thể kiểm chứng ngay bây giờ. [Hay là xem thử sau khi kế hoạch đổ bể, Quản Chính Ngôn định làm gì tiếp nhỉ?] [Nếu chuyện của anh mình có thể thay đổi, vậy có thể chứng minh được những chuyện khác cũng có thể thay đổi rồi?] An Linh lại dùng công cụ tra cứu nhân vật để tra tên Quản Chính Ngôn. Hiện tại cô đã nắm rõ cách dùng công cụ này. Nếu tra cứu hành động của một người trong nguyên tác, công cụ sẽ hiển thị toàn bộ nội dung ngay lập tức. Còn nếu chỉ tra tình hình thực tế trong thế giới hiện tại, mỗi lần tra có thể cho ra kết quả khác nhau. Ví dụ lúc còn ở buổi tiệc, cô có thể thấy được chuyện Quản Chính Ngôn định bỏ thuốc An Sùng. Nhưng giờ An Sùng đã rời đi, kế hoạch của Quản Chính Ngôn thất bại, diễn biến sau đó tất nhiên sẽ thay đổi, kết quả tra cứu cũng sẽ khác. Không biết tối nay An Linh đã bao nhiêu lần hóa thân thành gà gào thét. Nhưng lần này sau khi đọc được nội dung mới, cô như mất hết sức lực và phản ứng, đến cả việc gào thét cũng chẳng còn hơi sức để làm nữa. Quản Chính Ngôn đã chứng minh cho cô thấy một người có thể điên rồ đến mức nào. [Vì kế hoạch thất bại nên nửa sau buổi tiệc Quản Chính Ngôn uống rất nhiều rượu để giải tỏa, nhưng vẫn không thể xả được cơn tức. ] [Không hổ danh là hai kẻ đốn mạt như nhau, gã và La Thần lại có ý nghĩ giống nhau. Biết tối nay anh mình sẽ về nhà họ An chứ không về nhà riêng, nên gã quyết định... Đến giường của anh mình ngủ. Dù sao La Thần cũng đã nói cho gã mật khẩu nhà anh mình. ] An Sùng: [... Rốt cuộc giường của mình đã đắc tội với ai???] [Kết quả là khi gã mở cửa phòng anh mình, gã phát hiện La Thần đang làm chuyện bẩn thỉu trên giường anh mình... ] An Sùng: [???] [Lúc này Quản Chính Ngôn mới biết tâm tư của La Thần. Vốn dĩ đang tức giận, hai người đã cãi nhau kịch liệt, thậm chí còn đánh nhau. ] [Rồi từ đánh nhau... Biến thành lăn lộn ngay trên giường anh mình... ] An Sùng: [... ] [Trong lúc lăn lộn, hai người còn gọi tên... Anh mình. ] An Sùng: [Con mẹ!!!]