Tuy người nhà họ An vẫn chưa hiểu rõ mối liên hệ cụ thể là gì, nhưng nếu An Linh đã nói phải nhanh chóng nói rõ với nhà họ Thu để cứu mạng cô, dĩ nhiên họ sẽ nghe theo.
Chỉ là nhanh chóng này rốt cuộc là nhanh đến mức nào?
Bùi Ngọc Ngưng dò hỏi:
"Vậy... Ngày mai mẹ liên lạc với Thu Niệm nha?"
"Dạ, con nghe lời mẹ hết." An Linh gật đầu.
[Tuyệt vời! Mẹ mình vẫn là đỉnh nhất!]
Cảm giác như mạng sống của mình đã được bảo toàn, cuối cùng An Linh cũng thấy nhẹ nhõm phần nào.
Cảm xúc u ám vì phát hiện bản thân không phải con ruột của nhà họ An cũng vơi đi nhiều. Nghĩ theo hướng tích cực thì giờ cô đã có thể đối xử bình thường với Nghiêm Úc, biết đâu cô có thể kiểm soát được bản thân, không trở thành kẻ phá hoại như trong nguyên tác nữa?
Cho dù thật sự không kiềm chế được, cô sẽ nhận phim liên tục, tự nhốt mình trong đoàn phim, tránh gặp người nhà họ An hay nhà họ Thu là được!
An Linh cảm thấy chỉ cần cô không làm loạn, không phá hoại quan hệ giữa nhà họ An và Thu Niệm, không đi theo cốt truyện gốc thì chắc chắn cô có thể thay đổi kết cục của mọi người.
Không, không phải có thể, mà là nhất định phải thay đổi kết cục!
Không chỉ kết cục nhà họ An, mà cả nhà họ Thu nữa, cô tuyệt đối không để những tình tiết trong tiểu thuyết trở thành hiện thực.
Nếu không thì lần sống lại này của cô chẳng còn ý nghĩa gì nữa!
Bùi Ngọc Ngưng thấy An Linh đồng ý, bà lập tức mở WeChat hẹn gặp Thu Niệm vào ngày mai.
Địa điểm gặp mặt là một nhà hàng có tính riêng tư cao. Hai người ngồi đối diện nhau, Bùi Ngọc Ngưng chăm chú nhìn gương mặt của Thu Niệm, cố gắng kiềm nén nỗi xót xa trong lòng, nhẹ giọng mở lời:
"Thu Niệm, cô... Mẹ có thể gọi con là Tiểu Niệm không?"
Thu Niệm gật đầu, cố kìm nén cảm xúc phức tạp trong lòng, cô ấy hít sâu một hơi rồi nói:
"Đã có kết quả rồi phải không ạ?"
Bùi Ngọc Ngưng giật mình.
"Con biết mọi người cũng nghe được tiếng lòng của An Linh. Hôm đó cô ấy giật tóc con là để làm xét nghiệm ADN phải không?"
Thu Niệm vốn rất thông minh, nay Bùi Ngọc Ngưng còn chủ động hẹn gặp riêng, lại gọi cô ấy là Tiểu Niệm, nghĩa là kết quả xét nghiệm đã quá rõ ràng.
"Con là con ruột của cô, phải không ạ?"
Thu Niệm hỏi thẳng nhưng vẻ mặt cô ấy lại không hề bình tĩnh như giọng nói. Gần như sau mỗi câu, cô ấy đều phải hít sâu để đè nén cảm giác nghẹn ngào trong lòng.
Bùi Ngọc Ngưng gật đầu, lấy từ trong túi ra một tập tài liệu, đặt lên bàn và đẩy về phía Thu Niệm.
Thu Niệm nhìn chằm chằm vào tập tài liệu, rất lâu không động đậy, cuối cùng vẫn mở tài liệu, lấy ra bốn bản báo cáo xét nghiệm ADN.
Từ hôm chia tay với An Linh đến nay đã được hai ngày, cô ấy cũng đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều trong hai ngày này, nhưng khi sự thật được đặt ngay trước mắt mình, cảm xúc trong lòng Thu Niệm vẫn rất khó có thể diễn tả.
Ví dụ như, tại sao chuyện này lại xảy ra với mình? Ví dụ như, mình phải nói với ba mẹ thế nào đây? Sau này họ có còn đối xử với mình như trước không? Hoặc nếu nghĩ đến tình huống tiêu cực hơn, mình có nên nói với họ sự thật này không?
Nếu có thể ích kỷ hơn một chút, Thu Niệm thật sự không muốn nói gì cả, thật sự không muốn thay đổi điều gì cả.
Đó là gia đình của cô ấy, là gia đình đã sống hạnh phúc cùng cô ấy bao nhiêu năm nay. Vậy mà giờ cuộc sống đó sẽ bị phá vỡ sao? Tại sao số phận lại trêu đùa cô ấy như vậy?
Thấy mắt Thu Niệm nhìn chằm chằm vào báo cáo xét nghiệm mỗi lúc một đỏ hoe, Bùi Ngọc Ngưng vô cùng lo lắng. Đối với cả hai đứa trẻ, chuyện này đúng là quá khó để chấp nhận.
"Tiểu Niệm, hôm nay mẹ hẹn con ra riêng là muốn hỏi ý kiến của con trước. Con xem... Khi nào tiện thì để ba mẹ gặp ba mẹ con bên kia, chúng ta..."
"Có thể... Không gặp không ạ?" Thu Niệm nhỏ giọng hỏi lại.