"Cô gái này tên Thu Niệm phải không?" Nghiêm Úc bỗng nhiên lên tiếng, ngắt ngang dòng suy nghĩ của An Linh.
Thu Niệm nhìn Nghiêm Úc rồi lại nhìn An Linh, mỉm cười như đã hiểu rõ mọi chuyện, lịch sự đáp: "Vâng, là tôi."
Tuy vẫn còn nhiều điều trong tiếng lòng của An Linh mà cô ấy chưa hiểu hết, nhưng giờ cô ấy đã có thể chắc chắn rằng người tên Nghiêm Úc này cũng có thể nghe được tiếng lòng của An Linh.
Nếu không sao lại trùng hợp như vậy được? Hai lần anh ngắt lời đều đúng lúc trong lòng An Linh đang nhắc đến chuyện hủy hôn.
Hơn nữa, An Linh còn thú vị hơn cô ấy tưởng, nếu chỉ nhìn vẻ ngoài bình tĩnh đó, Thu Niệm thật sự không thể ngờ nội tâm An ảnh hậu lại phong phú đến vậy.
Nghiêm Úc lại hỏi địa chỉ của Thu Niệm, dù sao bọn họ cũng lấy lý do đưa Thu Niệm về nhà để kéo người lên xe, tất nhiên phải làm cho tròn vai.
Thu Niệm nói ra tên một khu chung cư, ba mẹ An nghe xong cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đó cũng là khu nhà cao cấp, có thể phần nào cho thấy Thu Niệm sống cũng không tệ.
Nhưng hiện tại điều khiến người ta bận tâm là những chuyện về Giả Thiếu Tích và Vương Dung Hân trong tiếng lòng của An Linh rõ ràng đã được chứng thực là thật.
Vậy còn chuyện thiên kim thật giả thì sao? Lẽ nào cũng là thật?
Tâm trạng của Thu Niệm lúc này cũng vô cùng rối ren, thậm chí cô ấy không biết bản thân nên mong chuyện này là thật hay giả.
Nếu có thể, cô ấy thà rằng mình không biết gì cả, vì chuyện này sẽ làm đảo lộn hoàn toàn cuộc sống và mối quan hệ giữa cô ấy và gia đình.
Nhưng đồng thời cô ấy cũng hiểu đó chỉ là một kiểu né tránh theo bản năng. Nếu là giả thì không có gì, nhưng nếu là thật thì sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Trong xe có năm người, người nào suy nghĩ cũng phức tạp hơn người trước, cuối cùng chẳng ai lên tiếng thêm gì nữa. Vì trước khi có bằng chứng rõ ràng, nói gì cũng không thích hợp.
Ba An lái xe rất chậm, nhưng cuối cùng cũng đến khu nhà của Thu Niệm.
Thu Niệm cảm ơn mọi người trong xe, đang định mở cửa xe thì bị mẹ An gọi lại.
"Thu Niệm." Mẹ An dè dặt mở lời: "Nếu con tiện thì... Có thể cho cô thông tin liên lạc được không?"
Bà vội vàng bổ sung: "Cô không có ý gì khác, chỉ là cô cảm thấy rất hợp với con ngay từ lần đầu gặp mặt."
Thu Niệm trầm ngâm một lát rồi gật đầu, kết bạn WeChat với mẹ An. Sau đó cô ấy mở cửa xe chuẩn bị xuống, nhưng vừa thò nửa người ra ngoài thì trên đầu đột nhiên truyền đến một cảm giác đau nhói do bị kéo mạnh.
"Á!" Thu Niệm đau đến mức kêu lên.
"Sao thế sao thế?" Ba mẹ An lo lắng quay đầu nhìn ra phía sau.
Thu Niệm ôm đầu ngồi xuống, nhìn An Linh đầy khó hiểu.
"Sao cô lại giật tóc tôi?"
An Linh vô tội chỉ vào đầu khóa kéo trên áo khoác mình: "Tóc cô bị kẹt vào khóa kéo của tôi nên mới bị giật."
Thu Niệm cúi đầu nhìn thì thấy đúng là có vài sợi tóc bị kẹt trong khóa kéo áo lông của An Linh, nhưng vừa nãy rõ ràng cô ấy cảm nhận được có người dùng tay nắm tóc cô ấy rồi nhổ mạnh mà!
Lẽ nào cô ấy cảm giác sai?
[Nguy hiểm thật, suýt nữa thì quên mất chuyện quan trọng rồi. ]
[Lấy được tóc của Thu Niệm là ổn rồi, giờ chỉ cần lén nhổ thêm vài sợi tóc của ba mẹ rồi đem đi làm xét nghiệm ADN là nhiệm vụ hoàn thành rồi nhỉ?]
An Linh hoàn toàn không biết lời nói dối của mình vừa bị lật tẩy, vẫn đang thành khẩn xin lỗi Thu Niệm.
"Thật ngại quá, lúc nãy tôi không chú ý, xin lỗi cô nhé."
Thu Niệm: "..."
Thu Niệm lại quay sang nhìn ba mẹ An ở ghế trước, phát hiện họ thế mà lại lảng ánh mắt đi như có chút chột dạ. Từ biểu cảm của họ, Thu Niệm gần như có thể xác định... Những người trong xe này, thật ra đều nghe được tiếng lòng của An Linh.
Vậy nên họ cũng nghĩ... Cô ấy là con gái của họ sao?
Thu Niệm lại nhìn những sợi tóc của mình, cuối cùng cũng không nói gì, lặng lẽ xuống xe.