Họ đều muốn cướp người đàn ông của cô ta! Đều muốn cướp thứ thuộc về cô ta!
Vương Dung Hân không kiềm chế được nữa, lao về phía An Linh, giờ cô ta chỉ muốn xé nát khuôn mặt kia ra.
An Linh không hề sợ, từ nhỏ cô đã đóng phim, để đóng cảnh hành động thì cô phải học nhiều kỹ năng đánh đấm. Đương nhiên cô không phải chuyên gia, nhưng để đối phó Vương Dung Hân thì dư sức.
Miễn là không gặp kẻ bất chấp võ đức mang theo vũ khí đánh lén như hôm qua là được.
Mà đương nhiên cũng không thể đánh thật, An Linh chỉ định khống chế đối phương.
Nhưng Vương Dung Hân còn chưa chạm tới cô thì cô đã bị một lực kéo lùi lại phía sau, bất ngờ ngã vào một vòng tay ấm áp. Người kia mở rộng áo khoác, ôm trọn An Linh vào lòng.
Một mùi nước hoa nam quen thuộc phảng phất trên chóp mũi, An Linh theo phản xạ vòng tay ôm eo người kia.
Cô khựng lại mấy giây, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Dù người đó cũng đeo khẩu trang nhưng An Linh nhận ra ngay chủ nhân của đôi mắt đó.
[Nghiêm Úc?]
[Sao tên nhóc này lại ở đây?]
[Nhưng mà... ]
Hai tay vốn đang lạnh toát của An Linh lúc này đang áp lên eo Nghiêm Úc, cảm nhận được hơi ấm, cô không nhịn được siết chặt tay lại.
[Người anh em này thơm ghê, eo cũng nhỏ ghê. ]
Vương Dung Hân vẫn không dừng lại, cô ta điên cuồng đấm loạn xạ vào lưng Nghiêm Úc, khiến anh khẽ rên lên.
An Linh đang trong lòng anh dĩ nhiên nghe rõ tiếng rên đó, cô định đẩy anh ra nhưng không hiểu Nghiêm Úc nghĩ gì mà nhất quyết không chịu nhúc nhích.
Cô tức giận nhìn anh, nhưng lại thấy ánh mắt anh thoáng qua ý cười.
An Linh lập tức hiểu ra.
[Thả tôi ra! Tôi không cần anh làm anh hùng cứu mỹ nhân!]
[Khổ nhục kế! Chắc chắn là khổ nhục kế!]
[Y như lần trước anh ta giấu chuyện chân đã khỏi rồi, anh ta lại muốn mình áy náy để không đòi hủy hôn nữa chứ gì!!!]
[Anh ta chỉ biết dùng mỗi chiêu này thôi hả?]
Khóe môi Nghiêm Úc ẩn sau khẩu trang hơi cong lên, chiêu cũ thì sao chứ, hiệu quả là được.
Vương Dung Hân đã bị Giả Thiếu Tích và đạo diễn Lâm kéo lại, nhưng cô ta vẫn không ngừng chửi bới, ai không biết lại tưởng cô ta và An Linh có mối thâm thù đại hận gì đó.
Ba mẹ An Linh cũng chen qua đám đông chạy tới.
"Tiểu Linh, Tiểu Úc, hai đứa không sao chứ?"
Lúc này thì An Linh muốn độn thổ luôn rồi.
[Sao ba mẹ mình cũng ở đây vậy?]
Lúc nãy ba người sợ bị An Linh phát hiện nên chỉ đứng bên ngoài xem tình hình.
Nhưng khi thấy Vương Dung Hân nổi điên lao tới chỗ An Linh, sợ cô gặp nguy hiểm, lại nghĩ đến hôm qua cô suýt bị thương, họ vẫn còn lo sợ, nên vừa thấy tình hình bất ổn là lập tức xông vào, không kịp nghĩ ngợi gì nữa.
May mà An Linh không sao.
Cuối cùng Nghiêm Úc cũng buông tay, An Linh thoát khỏi vòng tay anh, cô nhìn ba người trước mặt, hỏi đầy nghi ngờ:
"Ba mẹ, cả anh nữa... Sao mọi người lại ở đây? Mọi người theo dõi con hả?"
Cả ba người đều né tránh ánh mắt của An Linh, không ai trả lời.
Lúc này, những người có mặt đã chia làm ba nhóm.
Giả Thiếu Tích và đạo diễn Lâm giữ chặt Vương Dung Hân, không cho cô ta xông lên.
Ba mẹ An và Nghiêm Úc vây quanh An Linh.
Chỉ có Thu Niệm đứng giữa.
Cô ấy có thể nghe được tiếng lòng An Linh nên biết được thân phận của ba mẹ An, không nhịn được nhìn thêm mấy lần, đúng lúc đối diện với ánh mắt đang chột dạ né tránh của mẹ An.
Chỉ một ánh nhìn, Bùi Ngọc Ngưng đã sững sờ khi thấy khuôn mặt Thu Niệm.