Tâm trí Bùi Ngọc Ngưng lúc này vô cùng rối bời.
Bà lắc đầu mấy cái, tạm thời gạt hết những suy nghĩ phức tạp kia sang một bên.
Hiện tại vẫn chưa làm rõ mọi chuyện, điều quan trọng nhất là phải xác minh tiếng lòng của An Linh có thật hay không.
Những chuyện khác chỉ có thể tính sau.
Cũng rối rắm như Bùi Ngọc Ngưng còn có Thu Niệm. Lúc nãy ở phim trường thật sự quá ồn ào, mãi đến bây giờ cô ấy mới xác định được là quả nhiên mình đã nghe thấy tiếng lòng của An Linh.
Chuyện này thật sự quá khó tin.
Hơn nữa, chỉ có mình cô ấy nghe thấy, hay là...
Thu Niệm cẩn thận nghĩ lại tình hình từ nãy đến giờ, chỉ có thể chắc chắn một điều là những người như Giả Thiếu Tích và đám người xem kịch xung quanh chắc chắn không nghe được. Nếu không thì đã không thể không có chút phản ứng nào như vậy. Nhưng còn ba mẹ của An Linh và người đàn ông xa lạ bên cạnh An Linh thì sao?
Ba mẹ An ngồi phía trước, Thu Niệm không thấy được biểu cảm của họ, chỉ có thể lặng lẽ quan sát Nghiêm Úc.
Đúng lúc đó, ánh mắt đang lơ đãng của An Linh cuối cùng cũng dừng lại trên chân của Nghiêm Úc, lúc này cô mới nhận ra có điều gì đó không đúng.
Vì trong lòng cô đã biết chân của Nghiêm Úc đã hồi phục, nên lúc nãy khi thấy anh đứng dậy cô cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ.
Nhưng giờ cô mới nhận ra... Vừa nãy Nghiêm Úc ngang nhiên đi qua đi lại!
[Sao Nghiêm Úc không giả bộ nữa rồi?]
[Chẳng phải vì không muốn hủy hôn với mình nên anh ấy mới giả vờ ngồi xe lăn, giả bộ chân chưa khỏi sao?]
An Linh nghĩ mãi mà không hiểu nổi, chẳng lẽ công cụ tra cứu nhân vật kia không chính xác?
[Đã biết: Nghiêm Úc giả tàn tật là vì không muốn hủy hôn với mình. Giờ anh ấy không giả nữa... ]
An Linh chợt bừng tỉnh.
[Dựa trên những điều kiện trên có thể suy ra: Nghiêm Úc muốn hủy hôn với mình!]
Cả người Nghiêm Úc khẽ run lên, vội vàng ngắt ngang dòng suy nghĩ vớ vẩn của An Linh.
"Tiểu Linh."
"Hửm?" An Linh vẫn cố gắng giữ thiết lập nhân cách nhân vật, nghe Nghiêm Úc gọi cô chỉ lạnh nhạt đáp lại một tiếng.
"Lúc nãy anh đến nhà em thật ra là muốn tạo bất ngờ cho em và chú dì, nhưng lúc đó em đi gấp quá, anh chưa kịp nói. Em xem này, giờ chân anh đã khỏi rồi, có thể đứng lên và đi lại bình thường rồi."
"Chú dì cũng vì nghe được tin này, quá vui mừng nên mới đi theo em, thật ra là muốn để em thấy đầu tiên."
[Nói dối! Rõ ràng chân anh đã khỏi từ ba năm trước rồi!]
Nhưng An Linh nghĩ kỹ lại thì thấy tuy cô biết chân Nghiêm Úc đã khỏi từ lâu, nhưng ba mẹ cô thì không biết. Nếu đứng trên góc nhìn của họ thì một khi biết tin này, đúng là có thể hành động như vậy.
Dù sao thì Nghiêm Úc cũng bị thương vì cứu An Linh, cả nhà họ An đều cảm thấy áy náy với anh, nếu biết chân anh đã khỏi thì ba mẹ cô chắc chắn sẽ là hai người vui nhất.
An Linh nửa tin nửa ngờ hỏi: "Thật à?"
"Thật mà!" Bùi Ngọc Ngưng lập tức đáp lại, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhỏm.
Từ khi biết An Linh có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng, Bùi Ngọc Ngưng đã vô cùng căng thẳng. Bà không biết nếu An Linh phát hiện tiếng lòng của mình bị nghe thấy thì con bé có bị ảnh hưởng gì không.
Cách giải thích của Nghiêm Úc vừa hay giúp họ có lý do chính đáng để theo dõi An Linh, nếu không Bùi Ngọc Ngưng thật sự không biết phải biện hộ thế nào. Nhỡ đâu An Linh phát hiện ra điều gì thì rắc rối to.
Thấy cả Bùi Ngọc Ngưng cũng nói vậy, An Linh liền gật đầu, không nghĩ ngợi gì thêm. Nhưng cô vẫn đang đắn đo không biết giờ nên nói gì cho phù hợp với thiết lập nhân vật.
Nữ chính đang ở ngay bên cạnh, cô tuyệt đối không thể để sụp đổ hình tượng được.
[Để mình nghĩ xem, một nữ phụ độc ác chỉ biết đeo bám nam chính thì lúc này nên nói gì nhỉ?]
[Đúng rồi! Nhất định là nên đề nghị hủy hôn... ]