Nhưng cô không có thời gian để ý đến chuyện đó, bởi vì trong lòng cô đang có một thắc mắc:
[Nếu Thu Niệm đã gặp người nhà họ An, vậy nhiệm vụ để nhà họ An biết thân phận của thiên kim thật có coi như hoàn thành không nhỉ?]
Tiếng lòng của An Linh khiến bốn người có thể nghe được tỉnh táo lại.
Nơi công cộng như thế này không tiện để nói chuyện, họ nên rời đi trước rồi tính sau.
Bùi Ngọc Ngưng hoàn hồn lại, bước tới bên Thu Niệm hỏi:
"Chào con, con tên Thu Niệm phải không? Con đừng sợ, cô không có ý gì khác, chỉ là chỗ này đang rất loạn, con cũng đừng ở lại đây nữa. Con muốn đi cùng bọn cô không? Cô có thể đưa con về nhà."
Về chuyện của Giả Thiếu Tích và Vương Dung Hân, bà sẽ giúp Thu Niệm giải quyết sau.
Dù sao sự thật cũng đã quá rõ ràng, chuyện này sẽ không gây ảnh hưởng xấu đến Thu Niệm nữa.
Còn bộ phim của đạo diễn Lâm này, Bùi Ngọc Ngưng hoàn toàn không thèm để mắt tới. Trông đạo diễn này có vẻ cũng không phải người biết điều, phim của ông ta không đóng thì thôi, sau này bà sẽ bồi thường cho Thu Niệm một bộ phim khác.
Hiện tại trong lòng Thu Niệm cũng đang có nhiều thắc mắc, có nhiều chuyện cô ấy muốn làm rõ nên đồng ý với đề nghị của Bùi Ngọc Ngưng, cùng họ lên xe.
-
An Linh thật sự không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Tại sao cả năm người họ lại cùng ngồi trên một chiếc xe?
Xe là do An Linh lái đến, giờ do ba An cầm lái, mẹ An ngồi ở ghế phụ, còn An Linh thì bị Nghiêm Úc và Thu Niệm kẹp giữa ở hàng ghế sau, đứng ngồi không yên.
Trong xe không ai lên tiếng, chỉ có An Linh đang gào thét trong lòng:
[Chuyện gì vậy trời ơi, sao mọi chuyện lại thành ra thế này?]
[Có phải đã xảy ra tình tiết gì mà mình không biết không?]
[Chẳng lẽ Thu Niệm và nhà họ An đã nhận nhau từ sớm rồi, chỉ có mình là không biết gì?]
[Ba mẹ, hai người nói gì đi chứ! Ba mẹ sợ con biết sự thật con là thiên kim giả thì sẽ đau lòng nên cố tình giấu con hả?]
[Không phải chứ! Mình đã chết một lần rồi, còn chuyện gì mà không chịu nổi nữa chứ!]
[Nếu mọi người không nói cho con biết, sau này làm sao con tiếp tục diễn vai nữ phụ ác độc này đây? Dù gì cũng phải cho con chút không gian để thể hiện chứ!]
Càng nghe, trong lòng ba mẹ An càng xót xa.
Ban đầu họ chỉ nghĩ có thứ gì đó đang đe dọa tính mạng An Linh, họ đâu ngờ rằng con gái mình đã chết một lần rồi.
Dù An Linh không phải con ruột của họ, nhưng họ đã yêu thương cô hơn hai mươi năm, coi cô như báu vật, tình cảm đó đâu thể nói buông là buông được?
Chỉ cần nghĩ đến việc An Linh từng bị tổn thương trong lúc họ không biết gì, làm sao họ không đau lòng cho được?
Nếu Thu Niệm thật sự là con ruột của họ, tất nhiên họ sẽ nhận lại con bé, nhưng điều đó không có nghĩa là họ sẽ vứt bỏ An Linh.
Dù thế nào đi nữa, những đứa trẻ đều vô tội.
Nhưng ngay sau đó, Bùi Ngọc Ngưng lại nhận ra như vậy là không công bằng với Thu Niệm.
Lúc rảnh bà cũng thích đọc tiểu thuyết, mấy kiểu tình tiết thiên kim thật giả bà đã từng đọc không biết bao nhiêu lần.
Bà cảm thấy suy nghĩ của mình bây giờ thật sự rất giống mấy bà mẹ ruột của thiên kim thật trong tiểu thuyết, những người không bao giờ giữ được "sự công bằng".
Mỗi lần đọc đến đó bà lại tức đến ngứa cả răng, thấy họ đúng là chẳng phân biệt được đúng sai, rõ ràng nên vô điều kiện đứng về phía con ruột của mình mới phải!
Nhưng giờ đến lượt bản thân rơi vào hoàn cảnh này, bà mới hiểu được việc giữ sự công bằng khó đến thế nào.
Chẳng lẽ chỉ vì biết An Linh không phải con ruột mà phải đuổi con bé ra khỏi nhà họ An mới đúng sao?
Bà thật sự không làm được...