Đúng lúc này, điện thoại của An Sùng bỗng nhiên vang lên. Anh mở ra xem thì thấy thư ký đã gửi tài liệu điều tra về nhà họ Thu qua và nói thêm là vẫn đang tiếp tục điều tra tình hình bác sĩ và y tá đỡ đẻ năm đó.
Dù sao chuyện cũng đã qua hơn hai mươi năm, trong khoảng thời gian đó nhân sự bệnh viện cũng có nhiều thay đổi, nên việc điều tra mọi việc quả thực rất khó khăn.
An Sùng mở tài liệu điều tra gia đình nhà họ Thu, sau khi xem xong cũng không khỏi kinh ngạc. Thì ra ba của Thu Niệm – Thu Triển Diệp là giáo sư khoa khảo cổ, còn mẹ Thu Niệm – Thư Kiều Hà là giáo sư khoa văn học. Cả hai người đều giảng dạy tại một trường đại học danh tiếng. Con trai lớn – Thu Lê hiện là quản lý cấp cao của một văn phòng luật. Mỗi người trong nhà đều là những nhân vật cực kỳ xuất sắc trong ngành. Ngoài ra Thu Niệm còn một em trai đang học cấp 3 – Thu Thời, cũng là một học sinh giỏi luôn đứng đầu khối nhiều năm liền.
Giống như những gì trong tiếng lòng của An Linh, một gia đình như vậy hoàn toàn không có lý do gì phải cố tình tráo đổi con gái cả.
An Sùng chuyển tiếp thông tin cho ba mẹ An và nhắn cho thư ký không cần tiếp tục điều tra phía bệnh viện nữa.
Hiện tại đã xác nhận được nhà họ Thu không cố tình tráo con, mà chuyện cũng đã qua hơn hai mươi năm, có truy cứu cũng chẳng thay đổi được gì. Mà viện trưởng bệnh viện đó cũng có mối quan hệ không tệ với nhà họ An, cân nhắc nhiều mặt, An Sùng quyết định không tiếp tục truy cứu trách nhiệm phía bệnh viện nữa.
An Linh vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ. Sao ba mẹ và anh trai không ai hỏi cô vì sao cô lại đột nhiên nghi ngờ thân phận thật của mình và Thu Niệm nhỉ? Cô đã nghĩ sẵn mấy lý do để biện minh rồi, nhưng cuối cùng lại không cần dùng đến.
Thôi kệ, cô cũng lười nghĩ nhiều. Dù sao nhiệm vụ đầu tiên cũng đã hoàn thành, tiếp theo chính là nhiệm vụ thứ hai: Công khai thân phận thật của cô và Thu Niệm.
An Linh muốn cho nhà họ An và nhà họ Thu một khoảng thời gian để tiếp nhận sự thật, đợi hai nhà đều biết rõ chân tướng rồi mới công bố ra ngoài. Vì vậy, cô không đăng thông tin xét nghiệm ADN lên mạng ngay khi vừa có kết quả.
Theo nguyên tác của tiểu thuyết, sau khi nhà họ An biết được sự thật thì chủ động liên lạc với nhà họ Thu, và rất nhanh đã công khai thân phận con gái ruột của Thu Niệm. Vì vậy, xét về lý thuyết, nhiệm vụ thứ hai này cô không cần bận tâm nhiều, chỉ cần ngồi chờ là được.
Nhưng với An Linh hiện tại thì thời gian chính là mạng sống! Cô phải thúc đẩy người nhà họ An nhanh chóng liên lạc với nhà họ Thu mới được.
"Ba mẹ, anh cả, con biết mọi người đang lo cho cảm xúc của con." An Linh suy nghĩ một lát rồi làm bộ dáng đáng thương nói: "Nhưng con hiểu mà, mọi người không cần lo cho con đâu, mau nói rõ sự thật với nhà họ Thu đi ạ."
[Nhanh nhanh nhanh! Vì mạng sống quý giá của con, mọi người mau đi nói chuyện với nhà họ Thu đi!]
Một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt An Linh, cô vội cúi đầu lau đi, như sợ người khác thấy được.
"Cũng giống như mọi người không nỡ nói ra sự thật với con, con cũng không nỡ nhìn ba mẹ và anh trai phải xa cách con gái ruột, em gái ruột của mình. Anh, anh nói sẽ vẫn xem em là em gái, em cũng vậy, em luôn luôn xem anh là anh trai của em. Trong lòng em, mọi người mãi là những người mà em yêu quý nhất."
[Thật là trà xanh quá đi!]
[Con đã pha trà sẵn hết rồi, mọi người mau uống đi!]
[Nào nào, cùng nhau nâng ly nghênh đón nữ chính hồi cung!]
Khóe miệng ba người nhà họ An đều giật giật, may là An Linh đang cúi đầu, nếu không chắc chắn họ sẽ bị cô phát hiện ra sự lạ thường.
Vốn dĩ đây là một cuộc trò chuyện nghiêm túc, nhưng vì tiếng lòng của An Linh quá nhây quá lầy nên không khí nghiêm trọng bị đánh bay sạch. Tuy vậy, họ cũng không bỏ qua điểm quan trọng nhất trong lời An Linh, đó là thân phận giữa cô và Thu Niệm dường như có liên quan đến tính mạng của cô.