Thấy thật sự không thể tránh né được nữa, An Sùng đành bất lực lên tiếng:
"Tiểu Linh, ban đầu anh và ba mẹ định đợi điều tra rõ mọi chuyện rồi mới nói với em về việc này."
"Điều tra cái gì cơ?" An Linh không hiểu: "Kết quả xét nghiệm ADN đã có rồi, chẳng phải mọi chuyện đã rõ ràng rồi sao? Em và Thu Niệm bị ôm nhầm, em không phải con gái ruột, cô ấy mới là con gái ruột của ba mẹ."
"Chính là điều tra xem tại sao lại bị ôm nhầm." Giọng An Sùng trở nên nghiêm túc hơn,"Dù sao thì..."
An Sùng hơi do dự, dù sao thì ba mẹ hiện tại của Thu Niệm cũng là ba mẹ ruột của An Linh, nếu nói tiếp có thể sẽ khiến người ta nghi ngờ nhà họ Thu cố tình làm chuyện đó, mà nếu nói thẳng trước mặt An Linh thì cũng không ổn.
Nhưng có những chuyện nhất định phải nói rõ.
"Dù sao thì địa vị của nhà họ An chúng ta cũng sờ sờ ra đó, anh muốn điều tra rõ xem có phải là nhà họ Thu cố ý làm vậy hay không."
An Linh: "..."
Thấy An Linh không nói gì, đột nhiên An Sùng bắt đầu luống cuống.
Anh tưởng do mình từ trước đến giờ chưa từng nói chuyện nghiêm túc kiểu này với em gái nên làm em gái buồn và sợ hãi.
Ba mẹ An cũng không dễ chịu gì, dù An Linh đã biết chuyện này từ sớm, thậm chí còn ngầm giúp họ tìm ra sự thật, nhưng khi biết mình chỉ là con gái giả mạo, chắc chắn An Linh đã rất buồn và đau khổ.
Có phải con bé đã khóc thầm không? Có phải con bé sợ rằng mình sẽ bị nhà họ An đuổi đi không? Có phải con bé luôn lo lắng sẽ mất đi tình yêu thương của gia đình không?
Chỉ cần nghĩ đến những chuyện đó, ba mẹ An và An Sùng đều cảm thấy bản thân thật tàn nhẫn.
Rõ ràng An Linh không làm gì sai, thậm chí cô còn đang bị thứ gì đó không rõ ràng uy hiếp, vậy mà họ đã nghĩ đến chuyện để cô dọn ra ngoài sống.
"Tiểu Linh." An Sùng vẫn không đành lòng, anh nói tiếp: "Dù kết quả ra sao thì cũng không phải lỗi của em. Anh vẫn sẽ coi em là em gái anh, mối quan hệ của chúng ta sẽ không thay đổi. Tin anh đi, được không?"
Nhìn bầu không khí đột nhiên trở nên buồn bã và những biểu cảm phức tạp pha lẫn tự trách, đau lòng và giằng xé trên gương mặt của ba mẹ và anh trai mình, dựa vào hiểu biết của cô về người nhà, An Linh đại khái đoán ra họ đã tự tưởng tượng ra những gì.
Vậy là cô phối hợp vô cùng chuyên nghiệp, cô làm ra biểu cảm ấm ức, sợ hãi lại tủi thân, gật đầu một cái, nhẹ nhàng "Dạ" một tiếng, giọng nghẹn ngào như sắp khóc.
Thấy An Linh như vậy, ba người lại càng cảm thấy khó chịu hơn, chỉ muốn bất chấp tất cả mà giữ cô lại bên mình. Kết quả là, ngay giây tiếp theo, tiếng lòng của An Linh vang lên:
[Không phải chứ không phải chứ, không lẽ ba mẹ và anh mình nghĩ nhà họ Thu cố ý tráo mình với Thu Niệm, để con gái họ làm thiên kim tiểu thư hưởng phúc, còn con gái nhà họ An thì phải chịu khổ đấy chứ?]
[Làm gì có chuyện cố ý ôm nhầm, chắc là do y tá sơ suất thôi. ]
[Đó là bệnh viện tư cao cấp đấy, người đến đó sinh con thì người nào chả giàu có. Nhà họ Thu không rảnh đến mức đi làm ra chuyện như ôm nhầm đó đâu. ]
[Người ta cũng nuôi Thu Niệm như bảo bối, cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa mà. Chẳng qua nhà họ Thu không phải dân kinh doanh nên sống kín đáo hơn, lại không muốn Thu Niệm vào giới giải trí nên cô ấy mới phải tự lập thôi. ]
[Mình thấy bây giờ việc ba mẹ mình nên lo không phải là nhà họ Thu có cố ý ôm nhầm hay không, mà phải lo là liệu nhà họ Thu có đồng ý để Thu Niệm quay về hay không thì hơn!]
Ba người nhà họ An: "???"
Tuy quyền thế của nhà họ Thu không bằng nhà họ An, nhưng nhà họ Thu cũng là một gia đình tri thức danh giá, địa vị xã hội không hề thấp.