Tay An Sùng lại run lên, lần này thậm chí anh còn không cầm vững nổi ly rượu, ly rượu pha lê chân cao rơi xuống đất vỡ tan tành.
Ba mẹ An đồng loạt trợn to mắt đứng như trời trồng, trong lòng thầm nghĩ may mà vừa nãy An Linh không gọi "ba mẹ". Nếu sau này lần nào cũng thế, họ cũng không ngại nhường luôn suất bị An Linh gọi tên cho mấy đứa con trai.
Còn Vân Thư Nhụy thì bị sặc đến mức ho sù sụ, may mà tiếng ly rượu vỡ của An Sùng đã thu hút hầu hết ánh nhìn, không ai để ý đến sự khác thường của cô ấy.
Cả người An Sùng như bị sét đánh, hoàn toàn không có tâm trí để ý đến cái ly kia nữa.
Ly rượu rơi xuống đất vỡ tan tành ngay giữa An Sùng và Quản Chính Ngôn, khiến Quản Chính Ngôn giật mình, nhưng phản ứng đầu tiên của anh ta là quan tâm đến An Sùng.
"Sao thế An Sùng, cậu không sao chứ? Sao sắc mặt cậu kém thế? Có phải trong người không khỏe không?" Nói rồi anh ta vươn tay định sờ lên trán An Sùng.
Cuối cùng An Sùng cũng hoàn hồn, vội lùi lại né tránh.
Tay Quản Chính Ngôn lơ lửng giữa không trung, có phần lúng túng. Rõ ràng anh ta đã nhận ra An Sùng vô thức né tránh mình, trong lòng rất không vui.
Nhưng ngoài mặt anh ta vẫn giữ nụ cười, rất đúng mực gọi người giúp việc đến dọn dẹp mảnh vỡ, sau đó dịu dàng hỏi An Sùng với vẻ mặt đầy quan tâm:
"Cậu thấy không khỏe hả? Để tôi bảo người chuẩn bị phòng cho cậu nghỉ ngơi, không thì cậu vào phòng ngủ của tôi cũng được."
An Sùng cũng biết phản ứng vừa rồi của mình hơi quá, chỉ là anh chưa bao giờ nghĩ Quản Chính Ngôn lại có ý đồ như vậy với mình. Hơn nữa chuyện của La Thần khiến anh có bóng ma tâm lý nên vừa nãy đã vô thức né tránh.
Giờ anh đã bình tĩnh lại, ít nhất vẻ mặt đã khôi phục sự thản nhiên lạnh nhạt vốn có, lễ phép từ chối lời đề nghị của Quản Chính Ngôn.
"Tôi không sao, vừa rồi tôi chỉ trượt tay thôi, đã gây phiền phức cho cậu rồi."
"Có gì đâu, với mối quan hệ thân thiết giữa chúng ta mà cậu còn khách sáo thế à."
Thấy An Sùng có vẻ thật sự không sao, Quản Chính Ngôn cũng yên tâm phần nào. Chỉ là trong mắt anh ta thoáng qua tia tiếc nuối, điều này đã bị An Linh vẫn luôn quan sát anh ta phát hiện ra.
[Hình như vừa rồi anh ta cảm thấy tiếc nuối hả??? Tên khốn đó muốn anh mình ngủ trên giường của anh ta à!!!]
[Thảo nào lúc nãy anh ta nói chuyện với mình nghe kỳ cục thế, hóa ra anh ta đang lấy thân phận "chị dâu" để nói chuyện với mình!]
[Không, có khi không phải chị dâu... ]
An Sùng bị tiếng lòng của em gái làm cho bất đắc dĩ, huống chi bây giờ còn có ba mẹ và Vân Thư Nhụy đang nghe, anh cảm giác như mình đang bị xử tội công khai vậy! Mà An Linh lại không nói bằng miệng, anh muốn bịt miệng cô cũng không được.
Một La Thần thì cũng thôi đi, chỉ là trợ lý thôi, đuổi việc là xong. Nhưng Quản Chính Ngôn lại là bạn thân của anh từ nhỏ đến lớn, không phải muốn cắt đứt là cắt được.
Hơn nữa, An Sùng thật sự coi Quản Chính Ngôn là bạn thân. Nếu suy nghĩ kỹ thì việc anh không hề nhận ra tâm tư của Quản Chính Ngôn bao năm nay chứng tỏ anh ta chỉ âm thầm chôn giấu tình cảm trong lòng, không như La Thần làm ra những chuyện quá đáng, cũng không gây phiền phức cho anh.
An Sùng hiểu chuyện tình cảm không phải do bản thân kiểm soát được, chỉ cần đối phương không vượt quá giới hạn, anh vẫn có thể giả vờ như không biết gì, chỉ cần sau này giữ khoảng cách thích hợp là được.
An Sùng đang suy nghĩ vô cùng ổn áp thì An Linh lại bắt đầu nã pháo.
Vừa nãy An Linh chỉ lướt sơ qua thông tin của Quản Chính Ngôn, phát hiện anh ta luôn yêu thầm anh mình thì đã bị tiếng ly rượu vỡ hấp dẫn, nên cô chưa kịp xem nốt thông tin phía sau.
Giờ thấy không có chuyện gì nữa, cô tiếp tục xem nốt.
Không xem thì không biết, mà càng xem lại càng sốc, An Linh biến thành con gà gào thét chói tai.
[Vãi nồi!!!]