Chương 39

Sốc! Cô Chủ Fake Là Nữ Hoàng Drama!

Miêu Miêu Tam Thứ Phương 29-10-2025 10:31:01

"Sao cơ?" Bùi Ngọc Ngưng ngạc nhiên. "Có thể không gặp mặt được không ạ?" Thu Niệm ngẩng đầu nhìn Bùi Ngọc Ngưng: "Biết đâu An Linh cũng nghĩ vậy. Nhà con không giàu có, cũng không có quyền thế như nhà họ An, chưa chắc An Linh đã muốn đổi. Con thấy cuộc sống hiện tại rất tốt, con không muốn phá vỡ tất cả. Con thà... Thà mình chưa từng biết chuyện này." "Tiểu Niệm." Trong mắt Bùi Ngọc Ngưng tràn đầy tự trách: "Nhưng từ khi mẹ biết con là con gái mẹ, chưa từng có một giây một phút nào mẹ nghĩ thà mình không biết chuyện này. Mẹ chỉ thấy lo lắng và hối hận, mẹ lo những năm qua con sống không tốt, sợ con bị bắt nạt, hối hận vì sao mình lại bất cẩn đến mức không nhận ra con gái ruột của mình bị ôm nhầm." Mắt Bùi Ngọc Ngưng cũng dần đỏ lên, nhưng bà vẫn dịu dàng nhìn Thu Niệm. "Mẹ nghĩ nếu mẹ Thu của con biết sự thật, chắc chắn cũng sẽ cảm thấy giống mẹ." Nghe Bùi Ngọc Ngưng nói, cuối cùng Thu Niệm cũng không kìm được mà bật khóc nức nở. Thu Niệm khóc như mưa, nấc nghẹn từng cơn. Bùi Ngọc Ngưng xót xa đứng dậy, đi vòng sang bên kia ôm Thu Niệm vào lòng. Thu Niệm vừa khóc vừa nói ngắt quãng: "Xin... Xin lỗi... Xin lỗi... Con không nên nói vậy, con xin lỗi..." Bùi Ngọc Ngưng cũng là mẹ cô ấy mà, khi nghe con gái ruột nói "thà chưa từng biết chuyện này" thì khác gì "con không phải con gái của mẹ"? Bà sẽ đau lòng biết bao. Bùi Ngọc Ngưng vừa ôm vai Thu Niệm, vừa nhẹ nhàng vuốt tóc dỗ dành. "Tiểu Niệm, con không cần xin lỗi. Con không có lỗi, các con đều không có lỗi. Là mẹ có lỗi với các con." Sau trận khóc nức nở, cuối cùng Thu Niệm cũng bình tĩnh lại. Cô ấy biết việc giấu diếm mọi người trong nhà họ Thu là không nên và cũng không đúng. Như lời Bùi Ngọc Ngưng đã nói, nếu mẹ cô ấy biết An Linh là con gái ruột thì chắc chắn cũng sẽ có cảm xúc giống với bà. Làm sao cô ấy có thể giấu mẹ Thu được? "Cô, con xin lỗi, hiện tại con chỉ có thể gọi cô như vậy." Ánh mắt Thu Niệm đầy áy náy, nhưng thật sự cô ấy không thể gọi một người chỉ mới gặp hai lần là mẹ sau khi đã gọi một người khác là mẹ suốt hai mươi mấy năm trời. "Không sao đâu." Bùi Ngọc Ngưng lại mỉm cười hạnh phúc: "Mẹ hiểu mà. Con chịu nhận mẹ, mẹ đã mãn nguyện lắm rồi." Dù gì bà cũng đã vắng mặt trong hơn hai mươi năm trưởng thành của Thu Niệm, sao có thể mong con bé ngay lập tức chấp nhận mình được. "Cô Bùi." Thu Niệm lên tiếng: "Có thể cho con thêm hai ngày nữa không? Con muốn tự nói với ba mẹ trước để họ chuẩn bị tinh thần. Hai ngày nữa con sẽ liên lạc với cô để quyết định thời gian hai nhà gặp mặt, được không ạ?" "Đương nhiên là được." Bùi Ngọc Ngưng thở phào nhẹ nhõm, bà gật đầu đồng ý. Thu Niệm do dự một lúc, rồi vẫn hỏi điều mà mình lo lắng nhất: "Nếu mọi người đã biết chuyện giữa con và An Linh, vậy... Sau này mọi người định đối xử với bọn con thế nào ạ?" Thành thật mà nói, Thu Niệm hoàn toàn không muốn rời khỏi nhà họ Thu để sống cùng nhà họ An. Thứ nhất, cô ấy hoàn toàn không hiểu nhà họ An. Nếu không có mối liên hệ máu mủ này thì cả đời họ cũng chẳng có gì liên quan tới nhau. Cùng lắm là sau này cô ấy vào showbiz thì có thể hợp tác với An Linh vài lần thôi. Thứ hai, cô ấy biết nhà họ An là gia tộc giàu có, mà trong phim thì gia tộc lớn đều có đủ loại quy tắc. Cô ấy lớn lên trong môi trường khác hoàn toàn, nên chắc chắn lối sống cũng không hợp, đến lúc đó nếu phải sống cùng nhau, kiểu gì cũng chỉ có mình cô ấy phải thích nghi. Cảm giác như bị ném vào một nơi hoàn toàn xa lạ, chỉ có cô ấy cố hòa nhập với mọi người vậy. Nhưng lý do quan trọng nhất vẫn là Thu Niệm không nỡ. Cô ấy không nỡ xa ba mẹ, không nỡ xa ngôi nhà mình đã lớn lên từ nhỏ, không nỡ xa gia đình mình. Vì vậy cô ấy rất lo lắng, lỡ nhà họ An là kiểu gia tộc hống hách như trong tiểu thuyết, cho rằng con gái ruột lưu lạc bên ngoài là làm mất mặt họ, rồi bất chấp nguyện vọng của cô ấy mà ép buộc cô ấy trở về thì phải làm sao? Bùi Ngọc Ngưng hoàn toàn không biết Thu Niệm đã nghĩ xa đến vậy, bà chỉ nói lại quyết định mà bà đã bàn bạc với chồng và con trai An Sùng: "Mọi người sẽ tôn trọng lựa chọn của hai đứa." "Sao ạ?" Thu Niệm không ngờ câu trả lời lại đơn giản thế: "Tôn trọng lựa chọn của bọn con? Con và An Linh ạ?" "Ừ." Bùi Ngọc Ngưng gật đầu nghiêm túc: "Hai con đều lớn rồi, đã có suy nghĩ và quyền lựa chọn riêng. Dù con có muốn trở về nhà họ An hay không thì chỉ cần đó là mong muốn thật sự của con, mẹ đều tôn trọng." "An Linh cũng vậy. Nếu con bé muốn trở về với ba mẹ ruột, mẹ cũng không ngăn cản." Bùi Ngọc Ngưng ngừng một chút rồi nói thêm: "Nhưng mẹ không muốn giấu con, nói thật thì mẹ rất mong cả hai đứa đều ở bên cạnh mẹ. Và chắc chắn không chỉ mình mẹ nghĩ vậy đâu." "Vì vậy quyền quyết định cuối cùng vẫn thuộc về hai đứa. Mẹ tuyệt đối không ép buộc con làm những điều mình không muốn." Biểu cảm và giọng điệu của Bùi Ngọc Ngưng đều rất chân thành. Thu Niệm biết bà không lừa mình, nên cũng nghiêm túc nói: "Con cảm ơn ạ." - Về đến nhà, Bùi Ngọc Ngưng kể lại cuộc gặp với Thu Niệm cho những người còn lại trong gia đình, đồng thời bà cũng nhắc lại lời mình đã nói với Thu Niệm cho An Linh biết, mọi người sẽ tôn trọng quyết định của cô. An Linh nhìn ba người miệng thì nói tôn trọng lựa chọn, nhưng ánh mắt thì đầy mong đợi: Mắt trái viết "Chọn!", mắt phải viết "Mẹ!", cô suýt thì bật cười. Nhìn phản ứng của họ, nói An Linh không cảm động là nói dối. Cô cảm nhận rất rõ ràng, dù không có quan hệ máu mủ nhưng nhà họ An vẫn coi cô là người thân trong gia đình. Thật ra An Linh cũng nghĩ như Thu Niệm. Nếu bảo cô đột ngột trở về nhà họ Thu chắc chắn cô cũng sẽ không quen. Và cô cũng không thể từ bỏ tình cảm với nhà họ An. Nhưng cũng đúng như lời Bùi Ngọc Ngưng nói, An Linh đã trưởng thành, có quyền và khả năng tự quyết định. Vì vậy, cô đã nghĩ đến giải pháp từ sớm, cô sẽ dọn ra ngoài sống. Nhưng đối diện ba đôi mắt lấp lánh đó, An Linh thực sự không nỡ nói ra... Vậy là cô tiếp tục "pha trà": "Con cũng không nỡ xa mọi người, nhưng dù sao tất cả những gì con có hiện tại vốn dĩ là của Thu Niệm... Hay là để Thu Niệm trở về thì tốt hơn ạ." Ánh sáng trong ba đôi mắt lập tức mờ đi. Ý An Linh là con bé không định ở lại nhà họ An mà sẽ về nhà họ Thu sao? [Thu Niệm sẽ không về nhà họ An đâu. Chắc chắn cô ấy sẽ chọn ở lại nhà họ Thu. ] [Mà mình cũng 22 tuổi rồi, cũng không nhất thiết phải sống với ba mẹ. Tự dọn ra ngoài ở là được, mình sẽ tự tìm nhà trọ để ở. ] [Chủ yếu là mình sợ mình sẽ giống như trong tiểu thuyết, trở thành cây đũa khuấy phân, gây mâu thuẫn giữa nhà họ An và Thu Niệm. Lỡ nhà họ An bị mình kích động, rồi giống như nguyên tác mà đối xử tệ với Thu Niệm thì biết làm sao? Tốt nhất mình nên tránh xa nơi thị phi, đợi tình hình ổn định rồi quay về cũng không muộn. ] Nhà họ An: "!!!" Vậy là Thu Niệm không định trở về, còn An Linh thì lại quyết định dọn ra ngoài ở? Họ không những không đón được con gái ruột, mà đến cả con gái nuôi cũng mất luôn sao??? Và tại sao An Linh lại nói con bé là cây đũa khuấy phân? Nếu con bé là đũa khuấy, vậy họ là gì??? Là... Phân hả???