"Mấy nay anh em đang công tác ở chi nhánh khác của công ty, chưa về ạ."
Tạm thời không hiểu ý đồ của An Sùng, Vân Thư Nhụy đành gác lại nghi hoặc, trả lời câu hỏi của anh.
[Phải rồi, dạo này Vân Tinh Chu đang công tác ở Ninh Thành, dự kiến phải một tháng nữa mới xong việc. ]
Vân Thư Nhụy càng kinh ngạc hơn. Biết anh trai ở Ninh Thành không khó, nhưng sao An Linh lại biết cả chuyện anh ấy sẽ ở đó bao lâu?
[Nhưng để về kịp sinh nhật Thư Nhụy, anh ấy đã rút ngắn công việc xuống còn nửa tháng, còn giấu em gái để tạo bất ngờ. Anh ấy đã đặt chuyến bay về vào lúc rạng sáng sinh nhật của Thư Nhụy. ]
Nghe đến đây, Vân Thư Nhụy cảm thấy chuyện này quả thật rất giống tính cách anh trai mình.
Vân Tinh Chu hơn cô ấy một con giáp, anh ấy vừa là anh, vừa như ba, luôn yêu thương cưng chiều cô ấy. Từ nhỏ đến lớn, mỗi năm sinh nhật của cô ấy, anh trai đều ở bên. Cho dù đang quay phim tận trong rừng sâu núi thẳm, anh trai cũng sẽ bỏ hết mọi việc để về dự sinh nhật cô ấy.
Vì vậy, khi Vân Tinh Chu nói phải đi công tác một tháng, xin lỗi vì có thể không kịp về mừng sinh nhật cô ấy năm nay thì Vân Thư Nhụy đã không tin chút nào.
Giờ nghe được tiếng lòng của An Linh, cô ấy càng tin mình đoán đúng. Nhưng nội dung tiếp theo lại khiến cả người cô ấy run rẩy.
[Kết quả là trước đó một ngày, tài xế nhà họ Vân đã đi chơi thâu đêm và không hề nghỉ ngơi. Vì sợ mất việc nên anh ta không dám nói thật, vẫn cố lái xe trong trạng thái mệt mỏi. Trên đường đón Vân Tinh Chu từ sân bay về nhà đã xảy ra tai nạn, cả hai đều tử vong tại chỗ. ]
[Ba mẹ mất sớm, chỉ còn lại hai anh em họ nương tựa lẫn nhau. Sau khi Vân Tinh Chu qua đời, họ hàng thấy chỉ còn một mình Thư Nhụy nhưng chẳng ai quan tâm đến hoàn cảnh cô đơn lẻ loi của cậu ấy, ngược lại còn nhân cơ hội nhào vào cắn xé, chia chác toàn bộ sản nghiệp nhà họ Vân. ]
[Nhưng Thư Nhụy rất mạnh mẽ, cậu ấy biết nếu mình không gánh vác được thì tất cả gia sản tổ tiên tích góp bao đời sẽ bị người khác chiếm mất. Vì vậy cậu ấy đã quyết định từ bỏ nghiệp diễn xuất mà mình yêu thích để tiếp quản Vân thị. Nhưng vì chưa từng tiếp xúc với kinh doanh nên cậu ấy không thể khiến mọi người trong công ty tin phục, gặp vô số khó khăn vất vả. ]
[Cuối cùng, với sự giúp đỡ của nhà họ An, Thư Nhụy đã chống đỡ được Vân thị, còn nắm được điểm yếu của một số họ hàng và buộc họ rời khỏi công ty. Nhưng có kẻ bị dồn vào đường cùng đã thuê người bắt cóc cậu ấy. Dù được giải cứu kịp thời nhưng vì bị đánh đập dã man và không cứu chữa kịp, mắt trái của cậu ấy đã vĩnh viễn mất đi thị lực. ]
[Vì vậy, tất cả đều bắt nguồn từ vụ tai nạn của Vân Tinh Chu, chỉ cần ngăn anh ấy về vào hôm đó là được. Mình phải làm hòa với Thư Nhụy trước ngày sinh nhật cậu ấy, nếu không thì cậu ấy sẽ không tin mình mất. ]
"Cậu vẫn chưa trả lời tớ đó?" An Linh thấy trạng thái Vân Thư Nhụy có vẻ không ổn, tay cô ấy đột nhiên trở nên lạnh toát và hơi run rẩy.
"Sao thế? Cậu lạnh hả?" An Linh ngạc nhiên hỏi, máy lạnh vẫn đang được bật mà nhỉ.
Vân Thư Nhụy hít một hơi sâu, cố giữ bình tĩnh lắc đầu: "Tớ không sao."
An Linh vô thức chà xát đôi tay lạnh cóng cho cô ấy, tiếp tục chủ đề trước đó:
"Vậy... Mình làm hòa nha?"
Lúc này Vân Thư Nhụy đang chịu cú sốc rất lớn. Việc có thể nghe được tiếng lòng An Linh đã đủ kinh ngạc, giờ lại còn biết thêm tương lai bi thảm của anh trai và bản thân mình, cả người cô ấy như rơi vào hầm băng. Cử chỉ ấm áp của An Linh khiến cô ấy an tâm phần nào, ít nhất hiện tại mọi chuyện vẫn chưa xảy ra.
Vân Thư Nhụy nhìn về phía người cũng biết chuyện – An Sùng, thấy anh gật đầu ra hiệu với mình. Rõ ràng anh đã biết An Linh có thể biết được những thông tin mà họ không biết. Vậy những điều An Linh nói có lẽ là sự thật.
Tuy vẫn chưa rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với An Linh, tại sao An Linh lại biết được tương lai và biết đến mức nào... Nhưng Vân Thư Nhụy nhận ra được An Linh thực sự muốn giúp mình, cô ấy cũng sẵn lòng chấp nhận sự giúp đỡ này.
Cô ấy nắm lấy đôi tay đang xoa tay mình, đáp lại: "Được, An Linh, chúng ta làm hòa đi."
An Linh nói đúng, chỉ cần ngăn anh trai về vào ngày đó là cô ấy có thể thay đổi số phận của anh mình.
Mọi người xung quanh thấy hai người vốn bất hòa lâu nay giờ lại làm hòa nhanh như trẻ mẫu giáo đều cảm thấy vô cùng khó hiểu. Ai nấy đều cảm thấy bó tay, thậm chí còn nghi ngờ có phải hai người này đang bí mật chơi trò "hôm nay ghét, ngày mai thương" hay không.
"Tôi nói rồi mà, chỉ là mâu thuẫn nhỏ giữa con gái với nhau thôi, cậu vội vàng chạy đến giảng hòa làm gì cho cực." Quản Chính Ngôn cười nói đi tới chỗ ba người.
Anh ta đưa ly rượu sâm panh cho An Sùng, rồi "thân mật" mách lẻo với An Linh:
"Vừa thấy em có chuyện là anh em đã bỏ cả thọ tinh là anh mà chạy sang chống lưng cho em ngay. Xem ra trong lòng anh ấy, em gái vẫn quan trọng nhất."
Câu nói đùa này cho thấy mối quan hệ thân thiết giữa anh ta với An Sùng và An Linh.
Nhưng An Linh lại phát hiện một chuyện, hình như sau khi sống lại, cô đã trở nên đa nghi hơn. Cô cảm thấy lời nói của Quản Chính Ngôn có gì đó kỳ lạ nhưng chưa nghĩ ra là lạ chỗ nào.
Cô quan sát Quản Chính Ngôn đang trò chuyện vui vẻ với An Sùng, lòng nảy sinh nghi vấn:
[Dù sau này Thư Nhụy thảm như vậy mà vẫn giúp đỡ mình lúc mình lâm vào bước đường cùng. Quản Chính Ngôn thân với anh mình như vậy, vậy tại sao khi nhà họ An sa sút, anh mình trắng tay, anh ta lại không giúp đỡ nhỉ?]
Vẻ mặt An Sùng và Vân Thư Nhụy cũng trở nên nghiêm trọng. Hóa ra tương lai nhà họ An cũng không khá hơn bao nhiêu, không chỉ An Linh gặp nạn mà cả gia tộc họ An cũng lụn bại. Nếu có thể biết trước nguyên nhân, có lẽ sẽ tránh được mọi chuyện.
Đồng thời hai người cũng rất tò mò, lẽ nào Quản Chính Ngôn lại không giúp An Sùng?
Chắc không đâu, ai trong giới cũng biết mối quan hệ của hai người thân thiết đến mức nào mà. Có phải thông tin An Linh nhận được không đầy đủ không nhỉ? Hay nhà họ Quản cũng gặp biến cố nên không giúp được?
Để giải đáp thắc mắc, An Linh nhập tên Quản Chính Ngôn vào công cụ tra cứu nhân vật. Ngay sau đó, cô hét lên:
[Trời đất ơi anh tui!!!]
Tiếng hét như gà bị bóp cổ khiến An Sùng giật nảy mình, suýt nữa làm rơi ly rượu trên tay. Tiếng hét lớn đến mức khiến cả ba mẹ An ở xa cũng bị thu hút, không hiểu con gái mình phát hiện ra chuyện gì mà kích động dữ vậy.
Trong lòng hai vợ chồng còn có chút ghen tị, sao con bé gặp chuyện lại gọi anh nó trước mà không gọi ba mẹ chứ? Hừm!
[Anh coi Quản Chính Ngôn là anh em, nhưng tên đó lại muốn ngủ với anh đó!!!]