Tô Mạt vội chạy đến chữa trị cho Tiêu Họa, nhưng ánh mắt cô ấy vẫn hơi ngây dại.
Ánh mắt của Bạch Mộc khi nãy thật sự đáng sợ.
Năm phút sau, một cánh tay của con xác sống hệ nước đột ngột bị chặt đứt.
Mười phút sau, một phần vai của nó lại văng ra giữa không trung.
Mười hai phút sau, một người một xác sống cuối cùng cũng lộ diện.
Bạch Mộc đứng lơ lửng giữa không trung, tay cầm dao găm cắm sâu vào sau đầu con xác sống, cổ tay anh xoay nhẹ để lấy ra viên tinh hạch, sau đó một cú đá mạnh hất văng nó ra xa.
Xác sống ngã xuống đất, mất đi nửa phần vai.
"Quào..." Tiêu Họa mở to mắt nhìn Bạch Mộc, trong lòng tràn đầy hàng ngàn lời tán thưởng, chỉ muốn hét lên hai chữ "đỉnh thật."
Nhưng khi cảm nhận được khí thế bao trùm xung quanh Bạch Mộc và ánh mắt anh liếc lại, Tiêu Họa chỉ có thể ngoan ngoãn nở một nụ cười lễ phép.
Cô dừng lại, nghĩ một lúc rồi đổi lời: "Anh Bạch, anh giỏi thật đấy."
Bạch Mộc thu ánh mắt lại, không nói gì, chỉ lặng lẽ tàng hình lần nữa để hỗ trợ Tiêu Túy và đồng đội tiêu diệt con xác sống hệ nước.
Không lâu sau, Bạch Mộc xuất hiện trở lại bên cạnh Tiêu Họa, đưa viên tinh hạch hệ Thủy cho cô.
Tiêu Họa nhìn Bạch Mộc, rồi lại nhìn viên tinh hạch. Cô run rẩy đưa tay ra nhận viên tinh hạch mà như đang cầm một củ khoai nóng bỏng tay.
Không phải cô yếu bóng vía mà là vì một "con hổ đội lốt cừu" như Bạch Mộc khi lạnh mặt thì thực sự đáng sợ!
Bạch Mộc lại khẽ mỉm cười, biểu cảm trở về như thường ngày.
Những ngày sau, mọi chuyện diễn ra một cách... bình thường đến đáng sợ: họ thu thập vật tư, chuẩn bị lên đường đến thành phố F và tất cả diễn ra suôn sẻ một cách kỳ lạ.
Tiêu Họa cảm thấy mình đã phát hiện ra sự thật, Bạch Mộc đang giận, hoàn toàn giận!
Mấy ngày nay, anh không nói với cô một câu nào, muốn không nhận ra cũng khó.
Nhưng cô thực sự không hiểu, Bạch Mộc rốt cuộc đang giận ai và giận chuyện gì.
Giận ai thì không cần đoán, mười phần chắc chắn là giận cô rồi.
Dù sao Bạch Mộc đối xử với những người khác vẫn rất bình thường, chỉ với Tiêu Họa thì thái độ hơi kỳ lạ.
Nhưng vì sao? Tiêu Họa nghĩ mãi cũng không ra.
Thôi, không nghĩ nữa.
Kệ đi, cô có làm sai gì đâu.
Suy đoán tâm tư người khác vốn không phải sở trường của Tiêu Họa, cô cũng chẳng muốn tốn chất xám vào chuyện này. Cô chọn cách cứ để mọi chuyện qua đi.
Vẫn theo thói quen của mình, Tiêu Họa tiếp tục hấp thụ viên tinh hạch hệ Thủy cấp hai, thuận lợi thăng cấp. Cảm giác khó chịu dai dẳng trong lòng cũng vì vậy mà biến mất.
Cô vui vẻ thầm nghĩ, giờ đây mình đã vượt mặt cả nam chính. Giấc mơ trở thành "Long ngạo thiên" (kẻ thống trị thời mạt thế) lại tiến thêm một bước.
Nhưng có người thì tâm trạng không được thoải mái như vậy.
Trên con đường vắng, trong chiếc xe jeep nằm ở giữa đoàn xe đang nghỉ ngơi.
Bạch Mộc ngồi ở ghế phụ, tay phải gác lên thành cửa sổ, giữa hai ngón tay là điếu thuốc. Anh không hút chỉ lặng lẽ nhìn làn khói mờ bay lên.
Tiêu Túy trèo lên xe, ngồi vào ghế sau, lặng lẽ quan sát Bạch Mộc một lúc rồi mở lời: "Tương tư rồi à?"
Cơ thể Bạch Mộc khẽ cứng lại, anh nâng tay, hít một hơi thuốc.
Tiêu Túy nhìn biểu cảm của anh, chắc nịch nói: "Là Tiêu Họa."
Bạch Mộc im lặng rất lâu, lâu đến mức Tiêu Túy nghĩ anh sẽ không trả lời, rồi từ mũi anh khẽ thoát ra một tiếng "Ừm."
Tiêu Túy đột nhiên bật cười, giọng nói đầy vẻ khó tin: "Thật không ngờ, cậu mà cũng có lúc vừa gặp đã yêu."
"Tôi cũng không ngờ." Bạch Mộc cười nhẹ, hỏi ngược lại: "Cậu nhận ra từ khi nào?"
"Lần trước cậu căng thẳng thế nào, ai mà không nhìn ra?"
Tiêu Túy quen biết Bạch Mộc hơn chục năm, thừa hiểu anh vốn lạnh lùng và xa cách thế nào.
Lần trước khi Tiêu Họa bị thương, sự thay đổi trên mặt Bạch Mộc khiến Tiêu Túy còn thấy ngạc nhiên.
Nghĩ kỹ lại, từ trước đến nay, sự quan tâm và bảo vệ âm thầm của Bạch Mộc đối với Tiêu Họa đã là một dấu hiệu rõ ràng.
Còn lần trước...
Bạch Mộc nheo mắt, rít một hơi thuốc. Chính anh cũng chỉ mới nhận ra tâm tư của mình gần đây thôi.