Chương 38

Xuyên Thành Nữ Phụ Não Tàn Trong Truyện Mạt Thế

Giảo Hoạt Thiên Cẩu 27-10-2025 07:25:01

Nhỡ đâu xảy ra sơ suất thì cô biết khóc với ai đây? Trong các trạm xăng tiếp theo, Tiêu Họa và Bạch Mộc vẫn giữ nguyên tắc không gây chuyện nhưng cũng không sợ phiền phức. Chỉ tập trung lấy xăng dầu. May thay, phần lớn người dân trong thành phố đã tập trung tại nhà thi đấu, số ít còn lại cũng không dám đối đầu trực tiếp với họ. Hoàn thành chỉ tiêu trong ngày, hai người quay về phòng khám. Thấy mọi người vẫn an toàn, cuối cùng cả hai cũng thở phào nhẹ nhõm. Vừa bước vào, Tiêu Họa đã thấy sắc mặt Đường Dật không còn tái nhợt thậm chí còn hồng hào lên liền kinh ngạc: "Bình phục nhanh vậy sao?" Cô còn nghĩ ít nhất cũng phải mất ba bốn ngày. Xem ra dị năng của Tô Mạt đã tiến bộ không ít. "Không phải đâu, anh ta còn đang sốt đây!" Tô Mạt lập tức phủ nhận nhưng giọng điệu lại vô cùng phấn khích. Điều này có nghĩa là Đường Dật sắp thức tỉnh dị năng và đội ngũ của họ sẽ càng thêm mạnh mẽ. Bạch Mộc quan sát một vòng, quả nhiên ai nấy đều rạng rỡ. Ngay cả Đường Dật, người luôn trầm lặng cũng không giấu được sự phấn khích. Anh dặn dò: "Được lắm, đây là một bất ngờ thú vị. Tiếp theo, Tiểu Dật nghỉ ngơi cho tốt, không được tham gia hành động nữa." Đường Dật định nói gì đó nhưng nghĩ đến tình trạng hiện tại của bản thân, đành ngoan ngoãn tuân theo mệnh lệnh. Dọn dẹp xong, cả sáu người tranh thủ trời còn chưa tối quay về nhà thi đấu để cùng Tiêu Túy bàn bạc kế hoạch tiếp theo. "Tiểu Dật cũng sắp thức tỉnh dị năng sao?" Vừa nghe tin một đồng đội nữa chuẩn bị thức tỉnh, Tiêu Túy lập tức sáng bừng đôi mắt, quay sang nhìn Tô Mạt để chờ lời xác nhận. Bị ánh mắt của hắn làm cho ngượng ngùng, Tô Mạt khẽ cười, đáp lại bằng giọng nhỏ nhẹ: "Đúng vậy." Tiêu Túy nghiêm túc cảm ơn, cố nén sự phấn khích trong lòng, rồi nhanh chóng chuyển sang biểu cảm băn khoăn: "Anh Bạch, cậu nói các cậu đã chạm trán xác sống tiến hóa?" "Đúng." Bạch Mộc lặp lại lời Tiêu Họa vừa nói không lâu trước đó: "Trong đội chỉ có cậu và Tiêu Họa là có dị năng tấn công. Hai anh em cậu hợp sức thì mới có khả năng tiêu diệt loại xác sống này." Tiêu Họa âm thầm gật đầu. Mặc dù cô vẫn muốn hạn chế tương tác với ông anh trai này nhưng nếu muốn tiêu diệt thêm nhiều xác sống chắc chắn không thể thiếu sự hợp tác của đồng đội. Cô cũng đang nhắm đến một viên tinh thể cấp hai nữa đây. Tiêu Túy cũng đồng tình với ý kiến của Bạch Mộc. Nhìn viên tinh thể đỏ rực trong tay Bạch Mộc, hắn suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Giáo sư Ngô vẫn đang nghiên cứu tinh thể, vậy có nên giao viên này cho ông ấy không?" Bạch Mộc không trả lời ngay mà quay sang hỏi Tiêu Họa: "Tiêu Họa, em cũng sắp thăng cấp rồi. Em có cần viên tinh thể này không?" Tiêu Họa quả quyết lắc đầu: "Không cần. Dị năng của tôi là hệ băng và hệ nước, không rõ có xung đột với hệ lửa hay không. Viên này cứ giao cho ông ấy nghiên cứu, lần sau nếu có viên phù hợp thì tôi sẽ nhận." Nước và lửa vốn không dung hòa. Tinh hạch hệ lửa không có tác dụng gì với cô. Nhưng nếu là tinh thể hệ nước hoặc băng, cô chắc chắn sẽ không từ chối nhanh như thế. Bạch Mộc gật đầu, ném viên tinh hạch cho Tiêu Túy: "Vậy thì đưa cho giáo sư Ngô, coi như món quà trước khi chia tay." "Được." Sau đó, mọi người cùng bàn bạc. Quyết định được đưa ra là trong ba ngày tới, Đường Dật sẽ ở lại nghỉ ngơi, Hàn Tu Kiệt và Triệu Diệp thay phiên chăm sóc và tập luyện thêm. Còn Tiêu Họa cùng những người khác sẽ tiến công vào các khu vực đông người như bệnh viện. Nhân tiện, Bạch Mộc kể lại kế hoạch chuẩn bị sẵn của Tiêu Họa. Không ngoài dự đoán, toàn đội đều nhất trí thông qua. Kế hoạch vừa xong, Bạch Mộc liền tranh thủ "vắt kiệt" Tiêu Họa, yêu cầu cô dùng dị năng tạo đầy băng trong các chậu và xô, sau đó cất vào không gian để bảo quản thực phẩm. Đồng hồ vừa điểm tám giờ tối, Tiêu Họa lập tức kéo Tô Mạt quay về văn phòng bên cạnh. Trong ánh sáng yếu ớt của nến, cả hai nhanh chóng rửa mặt rồi trải chăn nằm xuống đất, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Trong thời kỳ tận thế, trời tối đen từ năm giờ chiều. Bên ngoài chỉ toàn những tiếng gào rú của xác sống, cả thành phố C đã bị cắt nước và điện. Không có gì khác để làm ngoài việc nghỉ ngơi sớm.