Chương 14.2

Xuyên Thành Nữ Phụ Não Tàn Trong Truyện Mạt Thế

Giảo Hoạt Thiên Cẩu 27-10-2025 07:25:02

Bạch Mộc nhìn Tiêu Họa nói: "Bây giờ là tám giờ bốn mươi lăm, còn hơn một tiếng nữa. Em có thể chuẩn bị trước một chút." "Được, cho tôi hai mươi phút." Nói xong, Tiêu Họa liền chạy lên tầng. Về tới phòng, Tiêu Họa suy nghĩ một lát. Nơi này vốn dĩ không phải nhà của cô, cũng chẳng có món đồ nào khiến cô lưu luyến. Chỉ cần chuẩn bị vài bộ đồ để thay đổi là được. Dù sao, cô cũng là dị năng giả hệ thủy nên không bao giờ thiếu nước. Vấn đề vệ sinh sạch sẽ không đời nào cô để mình phải chịu khổ. Sau một hồi chọn lựa, Tiêu Họa chỉ mang theo một ít đồ lót và vài chiếc áo khoác mỏng, gọn nhẹ nhưng đủ dùng. Sau khi Tiêu Họa sắp xếp quần áo xong liền nhìn vào gương. Phải thừa nhận, dáng vẻ nguyên bản này thực sự xuất sắc. Mái tóc đen dài mượt mà óng ả quả thực làm người khác không khỏi xuýt xoa. Tiêu Họa ngắm mình trong gương vài giây, sau đó nhanh tay tết thành một kiểu tóc xương cá gọn gàng. Vừa đẹp mắt, lại không vướng víu khi chiến đấu. Kiểu tóc này cô đã muốn thử từ lâu nhưng hồi còn ở trường lại không được phép. Lúc này, Bạch Mộc từ cầu thang bước lên, vừa nhìn thấy mái tóc mới của cô, trong mắt anh ta thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc. Nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, anh nhìn qua những món đồ ít ỏi mà Tiêu Họa đã sắp xếp gọn gàng rồi nói: "Chỉ có nhiêu đây thôi sao? Không sao, không gian của tôi đã mở rộng hơn rồi, có thể chứa rất nhiều đồ." Tiêu Họa nhún vai tỏ vẻ bất lực: "Đồ ở đây không hợp với tôi." Đương nhiên cô biết có thể mang nhiều đồ hơn nhưng thật sự quần áo của nguyên chủ chẳng hề phù hợp chút nào! Tủ đồ toàn váy áo mùa xuân, mùa hè, mùa thu, mùa đông... cái gì cũng có, nhưng tuyệt nhiên không có nổi một bộ đồ thể thao hay trang phục thoải mái nào. Quá đáng thật chứ! Bạch Mộc liếc qua đống quần áo sặc sỡ trong tủ, lập tức hiểu ra vấn đề liền mỉm cười an ủi: "Lần tới ghé qua trung tâm thương mại cô có thể tự chọn vài bộ." Tiêu Họa suy nghĩ về tính khả thi của kế hoạch, sau đó hỏi Bạch Mộc: "Không gian của anh bây giờ lớn cỡ nào?" "Cỡ một siêu thị lớn." Lớn đến vậy sao? Hai mắt Tiêu Họa sáng rực: "Anh Bạch, tôi có một ý tưởng, hay là chúng ta dọn sạch cái siêu thị nhỏ bên kia đi?" Bạch Mộc hơi sững người nhưng lập tức đáp: "Không thành vấn đề." Cô gái này quả nhiên là người theo trường phái thực tế. Dọn sạch siêu thị. Tiêu Họa và Bạch Mộc nhanh chóng đi sang siêu thị đối diện, để Tô Mạt ở lại biệt thự tiếp tục nghỉ ngơi và hấp thụ năng lượng. Bước vào siêu thị, Tiêu Họa nhanh chóng nhận ra rằng mỗi khu vực đều có ít nhất một con xác sống, tất cả đều mặc đồng phục nhân viên của siêu thị. Có lẽ họ từng là nhân viên ở đây nhưng tận thế đã biến họ thành quái vật. Ngay khi phát hiện có người bước vào, đám xác sống trở nên kích động, bọn chúng lập tức lê những bước chân cứng ngắc về phía họ. Tiêu Họa giơ tay, những mảnh băng nhỏ lấp lánh nhanh chóng tụ lại trong lòng bàn tay, cô chuẩn bị ra tay. "Để tôi lo." Giọng nói điềm đạm của Bạch Mộc vang lên, anh rút khẩu súng ngắn bên hông, nhắm bắn. "Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!" Tiếng súng vang lên, những con xác sống lần lượt ngã gục, giữa trán mỗi con đều xuất hiện một lỗ đen, không lệch đi dù chỉ một chút. Tiêu Họa: "..." Thật là đỉnh của đỉnh. Xử lý xong đám xác sống, hai người bắt đầu tiến hành càn quét siêu thị. Từ gạo, mì, dầu ăn, thực phẩm tươi sống, trái cây, thức ăn nhanh, cho đến đồ vệ sinh cá nhân, quần áo, Bạch Mộc đều gom sạch vào không gian. Thậm chí, anh còn lấy luôn cả giá hàng để khỏi tốn công sắp xếp. Trước khi cất vào không gian, Bạch Mộc còn tỉ mỉ để Tiêu Họa chọn trước vài món quần áo và đồ dùng cần thiết, sau đó cất riêng vào một góc trong không gian. Tiêu Họa: "..." Có không gian lớn là giỏi lắm à? Nhưng thực tế chứng minh, không gian lớn đúng là giỏi thật. Dọn sạch cả siêu thị mà chỉ mới dùng hết một phần ba không gian của Bạch Mộc, trong khi anh thậm chí còn chưa tận dụng tối đa khả năng sắp xếp của mình.