Chương 11

Xuyên Thành Nữ Phụ Não Tàn Trong Truyện Mạt Thế

Giảo Hoạt Thiên Cẩu 27-10-2025 07:25:03

Khuôn viên cũ của Đại học C có lượng người đông đúc, các tòa nhà thì cũ kỹ nên an toàn không cao, chắc chắn là nơi tiềm tàng rất nhiều xác sống. Nếu muốn đưa giáo sư Ngô và đội nghiên cứu của ông ra ngoài một cách an toàn, họ phải tốn không ít công sức. Hơn nữa, nếu gặp phải sinh viên cầu cứu, trách nhiệm của người lính không cho phép họ bỏ mặc. Tóm lại, nhiệm vụ lần này vô cùng rắc rối. Đội của họ vốn là một tiểu đội đặc công, ngoài Bạch Mộc, ai nấy đều là những "tay chơi" liều lĩnh, nóng nảy. Hiện tại, khi Bạch Mộc đang sốt cao không thể hành động, chẳng ai có thể kiểm soát nổi họ. Tiêu Họa: "..." Tiêu Họa không ngờ việc cô gọi Tiêu Túy trở về sớm lại vô tình tạo nên một mớ rắc rối cho họ. Nhớ lại những đoạn cốt truyện khi không có sự góp mặt của Bạch Mộc trong sách, nhóm nhân vật chính thường xuyên rơi vào hiểm cảnh. Tiêu Họa thở dài. Đây là sai lầm của cô, dù thế nào cũng phải nghĩ cách bù đắp. Cố gắng nhớ lại những chi tiết trong tiểu thuyết, cô lên tiếng nhắc nhở: "Ở khuôn viên cũ có một nhà thi đấu thể thao, gần đó có đồn cảnh sát. Nếu các anh hành động thì tốt nhất hãy chọn ban ngày, trời càng tối thì xác sống hoạt động càng mạnh." Thấy bầu không khí căng thẳng, Tiêu Họa cười nói đùa để làm dịu tình hình: "Nếu không giải quyết được thì cứ đến tìm em, em sẽ rộng lượng giúp một tay." Triệu Diệp lầm bầm không hài lòng: "Tiêu Họa, em xem thường bọn anh quá rồi đấy?" Tiêu Túy lập tức đáp: "Được, em nói là làm nhé." Tiêu Họa: "..." Cô chỉ tiện miệng nói thôi mà. Triệu Diệp: "..." Đội trưởng, tự trọng đâu rồi? Tiêu Túy, với tư cách đội trưởng hiểu rõ tác động của việc thiếu vắng Bạch Mộc đối với đội. Nếu tình trạng sốt cao của Bạch Mộc không thuyên giảm, Tiêu Họa là người thay thế phù hợp nhất lúc này. Cô có năng lực, hiểu rõ tình hình ở đây, và quan trọng nhất là đáng tin cậy. Nửa tiếng sau, Tiêu Túy và các thành viên rời biệt thự. Bạch Mộc không còn cố gắng gượng nữa. Ánh mắt anh mất đi sự tỉnh táo, sắc mặt đỏ bừng bất thường. Tiểu Họa đo lại nhiệt độ cho anh, sốt cao đã giảm chút ít nhưng vẫn ở mức 39,8 độ. Nhìn anh ngâm mình trong nước đá suốt thời gian dài, cô bắt đầu lo lắng anh sẽ không chịu nổi. Sắc mặt Tiêu Họa nghiêm lại. Cô nhìn thẳng vào Bạch Mộc hỏi: "Tôi có thể dùng dị năng để hỗ trợ cơ thể anh không?" Bạch Mộc gật đầu đồng ý: "Được." Tiêu Họa thở phào nhẹ nhõm. Cô nắm tay anh, chậm rãi truyền dị năng, cố gắng điều khiển nó nhẹ nhàng len lỏi khắp cơ thể anh. Ngoại trừ dị năng chữa trị, các loại dị năng khác đều khá mạnh mẽ, thường bị cơ thể người khác bài xích khi thâm nhập vào. Tiêu Họa đã chuẩn bị tinh thần để vất vả thuyết phục cơ thể anh tiếp nhận nhưng Bạch Mộc lại kiềm chế bản năng phản kháng, để mặc dị năng của cô hoạt động. Sự bình tĩnh đến lạnh lùng này khiến Tiêu Họa không khỏi khâm phục. Sau vài vòng, tình trạng của Bạch Mộc đã có chuyển biến tích cực. Cô buông tay nhìn Bạch Mộc: "Ổn rồi, một tiếng nữa tôi sẽ giúp anh lần nữa." "Cảm ơn." Vừa dứt lời, Bạch Mộc liền ngất đi. Tiểu Họa: "..." Không đùa chứ? Vừa khen xong đã xỉu rồi. Thở dài, cô tự nhủ: "Xem ra đêm nay khỏi phải ngủ, cứ ngồi canh thôi." Nửa đêm, Tiêu Họa giúp anh khai thông cơ thể thêm hai lần. Đến 3 giờ sáng, nhiệt độ của Bạch Mộc mới dần ổn định. Tuy nhiên, anh vẫn hôn mê và có vẻ sẽ khó tỉnh lại sớm. Ngâm mình lâu trong bồn tắm khiến làn da lộ ra ngoài của Bạch Mộc nhăn nheo, trắng bệch. Đôi môi không còn chút huyết sắc, thậm chí đã chuyển sang tím tái. Nếu cứ để anh ngâm trong bồn nữa chẳng biết có xảy ra chuyện gì không. Tiêu Họa suy nghĩ một chút, dứt khoát rút hết nước đá trong bồn, còn tiện tay rút cả nước trong quần áo anh ta. Sau đó, cô cúi người bế anh lên. Dừng lại một lát, rồi bước ra khỏi phòng tắm, đặt anh lên giường của Tiêu Túy. Xoa xoa vai, cô nhìn người đàn ông cao lớn khẽ bật cười: "Không ngờ lại nặng thế này."