Tiêu Họa cố lục lại trí nhớ, xem trong sách có chi tiết nào liên quan đến tình huống này không. Nhưng không hề tìm thấy gì hữu ích, cô bèn lười biếng tiếp lời: "Nếu muốn biết thì tôi có thể giúp ngay bây giờ."
Dứt lời, trong tay cô xuất hiện một tảng băng nhỏ cỡ bàn tay, tỏa ra dao động năng lượng. Nhiệt độ xung quanh nhanh chóng giảm xuống dưới 0 độ.
Triệu Diệp vội vàng xua tay:
"... Thôi, thôi, bỏ đi, ha ha! Tôi chỉ đùa thôi, haha!"
Trong lúc cười nói đùa giỡn, mọi người nhanh chóng ăn xong bữa tối. Tiêu Họa lại lấy phần bánh mille crepe xoài mà Bạch Mộc đưa lúc trước, nhâm nhi thưởng thức.
"Đội trưởng có gì đó không ổn." Đường Dật nãy giờ vẫn im lặng đột ngột lên tiếng.
Mọi người đều nhìn sang, chỉ thấy Tiêu Túy đang ngồi yên tĩnh ở góc tường tập trung hấp thụ tinh thể. Nhưng quan sát kỹ, họ nhận ra sắc mặt anh ta hơi căng thẳng, trán lấm tấm mồ hôi.
Tiêu Họa nhíu mày, đầu ong lên,"không phải Tiêu Túy là nam chính sao? Lần đầu hấp thụ tinh thể mà lại gặp khó khăn à?"
"Thật phiền phức."
Bạch Mộc nhìn Tiêu Túy, chợt nhớ lại lần đầu tiên mình hấp thụ tinh thể. Anh quay sang hỏi Tiêu Họa:
"Tiêu Họa, em có thể dùng dị năng để hỗ trợ không?"
Tiêu Họa đáp gọn: "Tôi thì không nhưng Tô Mạt có thể."
Tô Mạt ngớ người: "Hả, Tiêu Họa, ngay cả cô không làm được thì một đứa gà mờ như tôi thì sao mà làm nổi?"
Bạch Mộc lại có vẻ như đã hiểu: "Là vì dị năng của cô ấy?"
"Đúng vậy. Dị năng chữa trị của Tô Mạt không có tính công kích, bản chất của nó là nuôi dưỡng và trị liệu thế nên đây là cách phù hợp nhất."
Nghe Tiêu Họa giải thích xong, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn vào Tô Mạt.
Tô Mạt... sợ đến run bắn người.
Đột ngột trở thành trung tâm, cô ấy lúng túng không biết phải làm sao:
"Tôi... tôi không biết làm thế nào cả!"
Tiêu Họa trấn an: "Rất đơn giản. Cô chỉ cần thử truyền một chút năng lượng vào Tiêu Túy. Nếu anh ấy không phản kháng thì tiếp tục, còn nếu dám phản kháng thì cứ dừng lại, để anh ấy tự chịu đựng."
Tô Mạt: "..."
"Làm thế liệu có ổn không?"
Dẫu vậy, lời an ủi của Tiêu Họa cũng giúp cô ấy lấy lại chút bình tĩnh. Tô Mạt hít sâu, quay sang nhìn Bạch Mộc và những người còn lại: "Vậy tôi thử nhé?"
"Cảm ơn." Bạch Mộc là người đầu tiên gật đầu đồng ý.
Ngay sau đó, những người khác cũng lần lượt bày tỏ sự ủng hộ.
Tô Mạt đứng dậy, bước đến bên cạnh Tiêu Túy rồi ngồi xuống. Cô ấy dừng lại một chút, vẻ mặt bối rối quay đầu nhìn Tiêu Họa.
"..." Tiêu Họa kiên nhẫn hướng dẫn:
"Nắm lấy tay anh ấy, bắt đầu truyền một ít năng lượng vào. Ban đầu chỉ cần truyền ít thôi, sau đó tăng dần từng bước."
Nhận được chỉ dẫn, Tô Mạt bắt đầu hành động.
Nhìn Tô Mạt chập chững dùng dị năng hỗ trợ Tiêu Túy, Triệu Diệp không khỏi thắc mắc: "Tiêu Họa, trước đây em đã giúp anh Bạch và các nạn nhân sống sót bằng cách điều hòa năng lượng, sao lần này lại không giúp đội trưởng được?"
Câu hỏi của Triệu Diệp khiến mọi người đều đồng tình, chờ đợi câu trả lời từ Tiêu Họa.
"Tô Mạt làm việc hơi chậm nhỉ."
Tiêu Họa nhún vai, từ tốn giải thích: "Tôi chỉ truyền năng lượng cho anh Bạch sau khi anh ấy đồng ý, vì thế không bị phản kháng. Còn đám người sống sót kia..."
Cô ngừng lại, lựa chọn từ ngữ: "Họ quá yếu, không đủ sức chống lại."
Triệu Diệp bật cười, giơ ngón cái: "Đỉnh đấy, đỉnh lắm."
Nghe xong, mấy người trong phòng cũng hiểu ra vấn đề. Hiện giờ Tiêu Túy có thể chưa tỉnh táo hoàn toàn nhưng vì anh ta sở hữu năng lực đặc biệt nên nếu Tiêu Họa tự tiện xâm nhập chắc chắn sẽ bị phản công.
Siêu năng lực là thứ huyền bí khó lường. Để đảm bảo an toàn cho Tiêu Túy, Tiêu Họa tuyệt đối không thể hành động tùy tiện.
Phải nói, nhóm người này đều ngầm mặc định Tiêu Họa là một cô em gái ngoan ngoãn đang lo lắng cho anh trai.
Nhưng với Tiêu Họa, ngoài những lý do khách quan, trong lòng cô cũng không muốn dây dưa quá nhiều với nam chính. Nếu tránh được thì tốt nhất cứ tránh. Chuyện của nam chính, cứ để nữ chính lo liệu.
Huống hồ cô vẫn nhớ như in cảm giác trống rỗng, lạnh lẽo và cô độc lần trước khi giải phóng năng lượng. Chẳng việc gì phải trải nghiệm lại nó sớm như vậy.
Cầm miếng bánh ngọt còn dở trên tay, Tiêu Họa vừa ăn vừa thản nhiên bổ sung: "Nếu nói về trị liệu và hỗ trợ, Tô Mạt mới là người chuyên nghiệp. Đợi cô ấy đủ khả năng tự mình xử lý, tôi sẽ toàn tâm toàn ý tập trung vào việc đánh đấm."
Bạch Mộc, Đường Dật, Triệu Diệp, Hàn Tu Kiệt: "..."
Đột nhiên, trong đầu bọn họ lại hiện lên hình ảnh Tiêu Họa ra tay trong đoạn video giám sát.
"Hỗ trợ" ư? Quả thật quá lãng phí tài năng.
Dù quá trình hấp thụ của Tô Mạt ban đầu gặp vài trở ngại, nhưng sau lần hỗ trợ đầu tiên, Tiêu Túy dần ổn định, mọi việc diễn ra suôn sẻ và nhanh chóng hoàn thành.
Nghĩ lại lần trước mình phải hỗ trợ Bạch Mộc đến năm, sáu lần mới xong, trong lòng Tiêu Họa không khỏi rơi nước mắt. Cô thầm thở dài: Đây chính là hào quang của nam nữ chính sao?
Tiêu Túy đứng dậy, lịch sự nói với Tô Mạt đang đứng bên cạnh: "Cảm ơn cô đã giúp đỡ."
"Không có gì đâu." Tô Mạt mỉm cười e thẹn.
Nghe thấy vậy, Triệu Diệp không nhịn được tò mò hỏi: "Lão đại, sao anh biết cô ấy giúp?"
Tiêu Túy thản nhiên trả lời: "Tôi có thể nghe thấy."
Triệu Diệp: !!!
May quá, mình chưa nói xấu lão đại.
Mọi người lập tức vây quanh Tiêu Túy, muốn hắn vừa biểu diễn năng lực vừa hấp thụ.
Tiêu Túy khẽ động ý niệm, bàn tay phải của hắn xuất hiện một quả cầu sấm sét to bằng quả bóng rổ, lớn hơn cả chục lần so với tia lửa nhỏ lúc ban đầu.
Tiêu Họa tròn mắt: Chết tiệt!
Phải cố gắng, không thể để bị yếu thế hơn nam chính!
Triệu Diệp còn định nài nỉ Tiêu Túy biểu diễn thêm vài lần thì bỗng nhiên một tiếng gõ cửa vang lên.