Trong sảnh lớn, hàng ngàn người tập trung, mỗi nhóm tám người quây quần cùng nhau. Trên tay ai cũng cầm một chiếc bát, chai, hoặc cốc, bên trong ít nhiều đều có phần thịt.
Tất nhiên, trong tình hình này, không phải ai cũng được ăn no.
Liên trưởng Lý quyết định áp dụng cách phân phối đơn giản nhất, phân chia theo công sức.
Như nhóm của Tiêu Họa, chuyên săn xác sống và tìm kiếm nhu yếu phẩm, thực hiện những nhiệm vụ nguy hiểm nhất nên phần thịt chia cho họ cũng nhiều nhất và tốt nhất.
Tô Mạt, người bận rộn cả ngày kiểm tra những người bị sốt hay các quân nhân đứng gác bên ngoài cũng được nhận phần thức ăn khá ổn.
Còn những kẻ "vô dụng hạng nhất," chỉ biết chờ người khác bảo vệ thì chỉ được chia một miếng thịt nhỏ, phần lớn là nước canh trong bát.
Cách phân phối này đương nhiên gây ra sự bất mãn. Nhưng Liên trưởng Lý thẳng thắn tuyên bố: "Không ăn no thì lấy sức đâu mà đánh xác sống." Chỉ bằng một câu, ông ta chặn hết mọi lời phàn nàn.
Tiêu Họa bê bát thức ăn ngồi xuống bên cạnh Bạch Mộc, để chỗ trống kế bên cho Tô Mạt. Nhóm bảy người tụ tập trong một căn phòng nhỏ trên tầng hai, tách biệt khỏi đám đông, tranh thủ dùng không gian lưu trữ của Bạch Mộc để nấu thêm đồ ăn.
Triệu Diệp, người vốn không thể kiên nhẫn lâu liền hỏi Tiêu Họa ngay: "Tiêu Họa à, mấy hôm chúng tôi đi em với anh Bạch ở biệt thự làm gì vậy?"
Bạch Mộc: "..."
Cái cậu này, nói chuyện chẳng bao giờ đúng trọng tâm.
Tiêu Họa lại không nhận ra hàm ý khác trong lời Triệu Diệp, vừa uống canh vừa đáp: "Chẳng làm gì cả. Anh Bạch ngất một ngày một đêm, tôi chỉ dùng dị năng để giúp anh ấy thông tắc năng lượng thôi."
Tiêu Túy nghe vậy, quay sang hỏi em gái: "Em có mệt không?"
"Mệt chứ." Tiêu Họa nhìn Bạch Mộc, vừa thở dài vừa oán trách:
"Người khỏe mạnh thì đáng lẽ việc thức tỉnh dị năng phải dễ dàng hơn, vậy mà anh Bạch lại là trường hợp tệ nhất em từng thấy. Dị năng của em bị anh ấy rút sạch chỉ trong vài phút.
Buổi chiều em còn xử lý mấy người khác nhưng không ai ngốn năng lượng của em bằng anh ấy cả.
Đừng để vẻ ngoài điềm tĩnh của em đánh lừa, thực ra em căng thẳng chết đi được. Lỡ anh ấy không qua được mà hóa thành xác sống, em cũng không chắc mình có thể đánh lại."
Nghe xong, Bạch Mộc yên lặng một lúc rồi lấy ra từ không gian lưu trữ một hộp bánh ngọt đưa cho Tiêu Họa.
Tiêu Họa ngơ ngác: "Hả?"
Bạch Mộc cười đáp: "Tiêu Họa vất vả rồi. Nhận cái này coi như đền bù được chứ?"
Tiêu Họa nhìn kỹ, hóa ra là bánh ngàn lớp vị xoài. Cô lập tức cầm lấy, cười tươi rói: "Không vất vả, không vất vả chút nào! Có bánh ngọt của anh Bạch thì mọi khó khăn đều là chuyện nhỏ."
"Miễn kết quả tốt là được." Tiêu Túy gật đầu. Sau đó, hắn lấy ra từ balo một túi đựng mấy viên tinh hạch: "Đây là thứ anh tìm thấy trong nhiệm vụ, nhưng không rõ nó dùng để làm gì."
Tiêu Họa, Bạch Mộc và Tô Mạt liếc nhìn nhau rồi bật cười.
Một lúc sau, Bạch Mộc lên tiếng giải thích: "Thứ này Tiêu Họa phát hiện từ lâu rồi."
Rồi anh kể lại tất cả những gì Tiêu Họa đã giải thích với anh về việc sử dụng tinh hạch, cùng kinh nghiệm hấp thụ của hai người họ.
"Woa, woa, woa!" Triệu Diệp hét lên, giọng đầy kinh ngạc: "Tiêu Họa, sao em biết nhiều thế?"
Tiêu Họa nửa thật nửa đùa: "Ngày tận thế, tôi thức tỉnh dị năng từ hôm trước. Ngày đầu tiên giết xác sống, tôi không kiểm soát được sức mạnh nên lỡ tay đập vỡ đầu nó ra."
Triệu Diệp lắc đầu nguầy nguậy: "Đáng sợ thật! Phụ nữ đúng là đáng sợ."
Tiêu Túy nghe xong liền gật gù: "Hóa ra là vậy. Được, anh cũng sẽ thử."
Nói là làm, Tiêu Túy nhanh chóng ăn hết phần thức ăn trong bát rồi ra góc phòng ngồi xuống, bắt đầu hấp thụ tinh hạch.
Nhìn anh trai mình hành động nhanh nhẹn, Tiêu Họa không khỏi cảm thán: Không hổ danh là nam chính, đúng chuẩn kiểu người hành động.
Triệu Diệp nhìn thấy Tiêu Túy bắt đầu hấp thụ tinh hạch, còn mình thì chẳng có gì liền thở dài thườn thượt. Nhưng ngay sau đó, cậu ta nảy ra ý tưởng kỳ quặc: "Nếu phát sốt là sẽ có dị năng, vậy tôi tự làm mình sốt có được không?"
Lần này, không ai phản đối ý kiến ngớ ngẩn của Triệu Diệp. Thay vào đó, cả nhóm đồng loạt quay sang nhìn Tiêu Họa chờ cô lên tiếng.