Tiêu Họa vừa lim dim thì nghe thấy tiếng Tô Mạt đứt quãng vang lên bên tai: "Tiêu Họa, cô ngủ chưa?"
Tiêu Họa: "..."
Tiêu Họa: "Chưa."
Nếu cô ấy không gọi, thì đúng là cô đã ngủ rồi.
"Chuyện gì vậy?" Tiêu Họa cảm nhận được Tô Mạt đang khẽ trở mình, từ nãy đến giờ không nói gì nên cô giả vờ không hay biết. Nhưng giờ thì không tránh được nữa.
Buổi tối luôn khiến con người dễ dàng đắm chìm vào cảm xúc. Giọng Tô Mạt đầy mơ hồ và thất vọng: "Tiêu Họa, có phải tôi rất yếu không? Dị năng của tôi chỉ có thể chữa trị cho người khác, mà hiệu quả còn chẳng lớn.
Hôm nay ở phòng khám, nếu tôi có dị năng tấn công, hoặc khả năng chữa trị mạnh hơn thì Đường Dật đã không bị thương nặng như vậy."
Cô ấy không có được dị năng mạnh mẽ như Tiêu Họa cũng không sở hữu kỹ năng chiến đấu của Tiêu Túy hay những người khác. Trong đội, cô ấy luôn cảm thấy mình như một gánh nặng.
Tô Mạt thậm chí nghĩ rằng, nếu cô ấy không ở trong đội có lẽ mọi người sẽ thoải mái hơn, thậm chí hành động hiệu quả hơn.
Cô ấy thật sự cảm thấy mình vô dụng.
Tiêu Họa bất lực. Dù sao, Tô Mạt cũng là người đầu tiên cô gặp sau khi xuyên không đến đây, coi như là một nửa người bạn. Cô nghĩ mình nên an ủi cô ấy đôi chút.
Tiêu Họa cố gắng lục lọi vốn từ vựng ít ỏi trong đầu: "Tận thế đã hủy hoại nền văn minh của nhân loại, cũng hủy diệt luôn nền y học của loài người.
Những người thuộc hệ Chữa trị như cô chính là bác sĩ của thế giới mới, là người cứu rỗi nhân loại khỏi hiểm nguy. Sự yếu đuối ban đầu chỉ là giai đoạn tích lũy trước khi bùng nổ sức mạnh."
Câu này cũng chẳng sai, bởi vì đến cấp ba, người thuộc hệ Chữa trị sẽ có khả năng chữa lành cả virus xác sống, trở thành một trong những hệ dị năng mạnh mẽ nhất.
Chỉ là, ở giai đoạn đầu, hệ Chữa trị thực sự yếu đuối và không mấy nổi bật, gần như là "phế dị năng".
Tô Mạt ngẩn ngơ: "Thật... thật vậy sao?"
"Đương nhiên. Trước khi trở thành bác sĩ, chẳng phải cần đọc qua hàng trăm cuốn sách sao? Hệ Chữa trị trước khi mạnh lên cũng cần hấp thụ rất nhiều tinh hạch, cũng cùng một lý lẽ thôi."
Giọng Tiêu Họa bình thản nhưng kỳ diệu thay, nó lại có sức trấn an đến lạ. Tô Mạt cuối cùng cũng bớt hoảng sợ, tâm trạng tươi sáng hơn: "Cảm ơn Tiêu Họa."
Tiêu Họa ngáp một cái: "Không có gì, ngủ đi thôi."
Sáng hôm sau, Tô Mạt quả nhiên đã trở lại trạng thái phấn chấn, tràn đầy sức sống. Cô ấy còn tranh thủ hấp thụ thêm một viên tinh hạch để gia tăng sức mạnh. Thấy vậy, Tiêu Họa cũng yên tâm, không hỏi han gì thêm.
Theo kế hoạch hôm qua, Đường Dật và Hàn Tu Kiệt ở lại, năm người còn lại tiến đến bệnh viện.
Bệnh viện số 1, thành phố C.
Tiêu Họa nhìn qua cánh cổng sắt, thấy khoảng sân trống bên ngoài đông nghịt những xác sống cao lớn, lực lưỡng chen chúc xô đẩy nhau.
Chỉ bấy nhiêu đã đủ đáng ngại, còn tình hình bên trong tòa nhà thì vẫn chưa rõ.
"Lão Bạch, cậu chỉ huy." Tiêu Túy tự nhận mình dễ mất bình tĩnh trong chiến đấu, dứt khoát giao quyền chỉ huy cho Bạch Mộc.
Bạch Mộc không hề khách sáo, anh lập tức tiếp nhận và phân bố đội hình: "Đội hình 2-1-2. Tiêu Túy và Tiêu Họa sẽ chủ công ở góc Đông Nam, Tây Bắc; tôi và Triệu Diệp hỗ trợ ở góc Đông Bắc, Tây Nam. Tô Mạt đi ở giữa, giữ đội hình ổn định."
Khi cánh cổng sắt mở ra, Tiêu Họa vừa vào vị trí sẵn sàng vừa không quên buông lời phóng đại đầy hào hứng: "Xác sống bên ngoài đã cơ bắp thế này, bên trong chắc chắn sẽ có mấy con nâng cấp rồi. Anh em, hôm nay có tiệc thịt đây!"
Vừa dứt lời, cô lập tức nhận ra mình lại không kìm được mà "nói trước nghĩ sau."
Triệu Diệp kinh ngạc, đồng tử co lại: "Mấy câu này... đáng lẽ phải để tôi nói chứ?"
"Biết thân biết phận đấy, Triệu Tiểu Diệp." Tiêu Họa tiếp tục châm chọc nhưng tay không hề chậm lại.
Từng mũi băng sắc nhọn được cô phóng ra với góc độ hiểm hóc, nhắm thẳng vào điểm yếu của xác sống. Chỉ trong chớp mắt, một loạt xác sống ngã xuống như cỏ bị cắt.
Những con xác sống dai sức hơn chưa chết thì lập tức bị Tiêu Túy dùng sấm sét bổ sung, chiêu "dao điện" của hắn quả thật danh bất hư truyền.