Tiêu Họa bất ngờ ngẩng đầu, chỉ thấy cậu bé đột nhiên ngước lên, há miệng cắn thẳng vào cổ người đàn ông, xé ra một mảng da thịt.
Người đàn ông rên rỉ trong đau đớn, còn cậu bé nhân cơ hội giãy khỏi vòng tay ông ta. Người phụ nữ lớn tuổi đứng gần đó chưa kịp phản ứng thì đã bị cậu bé dùng móng vuốt xuyên thủng ngực.
Máu bắn tung tóe.
"Á á á!"
"Quái vật!"
"Cái quái gì thế này?!"
Những người xung quanh chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng, vừa hét vừa chạy tán loạn.
Ánh mắt Tiêu Họa chợt lóe lên sự sắc bén. Cô nhận ra đứa bé này đã hoàn toàn biến thành một con xác sống, và người đàn ông bị cắn không lâu sau cũng sẽ biến đổi.
Hơn nữa, con xác sống này không giống với những con khác. Nó không tiếp tục tấn công đám đông mà như ngửi thấy mùi hương hấp dẫn nào đó, lao thẳng về phía Tiêu Họa.
Người đầu tiên đứng chặn đường nó là Bạch Mộc, người luôn ở gần cô.
Bạch Mộc lập tức rút súng, nổ phát đạn đầu tiên vào con xác sống.
"Đoàng!"
Tiếng súng vang lên khiến những người khác như bừng tỉnh, họ nhanh chóng tập trung hỏa lực vào con quái vật.
Nhưng con xác sống này nhỏ bé, tốc độ lại nhanh hơn hẳn so với những con xác sống ngày đầu xuất hiện. Nó tránh được toàn bộ làn đạn, trong vài giây ngắn ngủi đã rút ngắn khoảng cách xuống chỉ còn ba mét trước mặt Bạch Mộc.
Tiêu Họa lập tức kích hoạt dị năng, vung tay phải lên, một loạt gai băng sắc nhọn chớp mắt bao trùm lấy con xác sống khiến nó không còn chỗ nào để tránh.
Ngay sau đó, Tiêu Túy cũng ra tay, anh ta phóng một tia sét từ những gai băng của Tiêu Họa thẳng đến con xác sống.
"Rào!"
Con xác sống bị gai băng xuyên thấu, nửa dưới cơ thể đóng băng cứng lại, không thể tiến lên thêm dù chỉ một bước. Đòn sét giáng xuống như đổ thêm dầu vào lửa, khiến nó càng thảm hại hơn. Tiếng súng của những người xung quanh cũng dần ngừng hẳn.
Nhân lúc đó, Tiêu Họa lao nhanh về phía con xác sống, vung sợi móc quen thuộc trong tay, câu trúng đầu nó.
Không dám chủ quan, cô dồn toàn bộ dị năng vào cú kéo, dùng quán tính từ cú chạy lao mà dứt mạnh đầu con quái vật.
"Rắc!"
Cái đầu lăn lông lốc xuống đất, sợi móc trong tay Tiêu Họa cũng hoàn toàn hỏng hóc.
"Chậc, mất vũ khí rồi." Cô hơi tiếc nuối, quay người lại nhìn hiện trường.
Người phụ nữ lớn tuổi đã chết dưới tay con xác sống, còn người đàn ông bị cắn lúc này đang đau đớn co giật. Da thịt trên mặt bắt đầu rữa nát, răng nanh sắc nhọn mọc dài, móng vuốt cũng trở nên bén nhọn, cả cơ thể biến thành màu xám xanh, chỉ trong vài giây đã hóa thành một con xác sống mới.
Không để nó có cơ hội hại người, Tiêu Họa liền tạo một mũi gai băng sắc lẹm, phóng thẳng vào đầu con xác sống, kết thúc quãng đời ngắn ngủi của nó.
Hiện trường lập tức chìm vào im lặng. Những người xung quanh lần lượt nhìn thi thể của hai con xác sống rồi lại nhìn Tiêu Họa với ánh mắt khó tả.
Liên trưởng Lý: "..."
Đám lính: "..."
Những người sống sót: "..."
Xác sống đã đáng sợ, mà cô gái này còn đáng sợ hơn.
Nhóm Tiêu Túy: "..."
Cô gái xinh đẹp như vậy mà đánh nhau thì hung hăng hết phần người khác.
Còn Tô Mạt trong lòng không ngừng gào thét: Trời ơi trời ơi trời ơi! Tiêu Họa đỉnh quá!!!
Trong mắt Tô Mạt, Tiêu Họa giờ đây chẳng khác nào một chiến thần.
Một lúc sau, cuối cùng Liên trưởng Lý cũng lấy lại tinh thần, ông ta lập tức đứng nghiêm chào theo kiểu quân đội: "Đồng chí, cảm ơn cô đã giúp đỡ."
Tiêu Họa không đáp, chỉ lặng lẽ đi tới gần thi thể con xác sống, giả vờ nhặt lại sợi móc nhưng thực chất nhanh tay móc lấy viên tinh thể trong đầu nó.
Ngoại trừ Tô Mạt và Bạch Mộc, không ai nhận ra hành động của cô, bởi vì... ai mà muốn nhìn thứ gì vừa được moi ra từ đầu một con xác sống chứ?
Ọe.
Tiêu Họa đứng dậy, không thèm nhìn sợi móc giờ đã cong queo thành hình chữ "S", thay vào đó, cô quay sang nhìn liên đội trưởng.
Cô bình tĩnh nói: "Theo kinh nghiệm của tôi, bất kỳ ai bị sốt sau khi phát sinh biến cố đều sẽ có hai kết quả: một là thức tỉnh dị năng, hai là biến thành xác sống.
Tôi đề nghị ông kiểm tra toàn bộ mọi người. Những ai bị sốt cần được cách ly ngay lập tức, còn ai có vết thương trên người thì phải kiểm tra kỹ càng.
Nếu có người biến thành xác sống, người bình thường chỉ cần bị cắn hoặc cào một cái, những người khác rất dễ bị lây nhiễm."