Ở một khu chợ đầu mối, nhóm của Tiêu Túy đang bận rộn dọn dẹp xác sống và moi tinh hạch, trong khi Bạch Mộc lại thong thả bước vào bên trong. Anh chỉ khẽ vung tay phải, tất cả hàng hóa trong chợ lập tức biến mất. Ra ngoài, anh lại giơ tay, toàn bộ tinh hạch cũng được thu vào.
Triệu Diệp nhìn mà sững sờ, cảm thán: "Anh Bạch, dị năng của anh thật đỉnh. Ngoài cái này ra còn gì nữa không?"
Nghe vậy, Bạch Mộc bước đến cách họ một khoảng rồi quay đầu lại mỉm cười. Ngay trước mắt cả nhóm, anh đột ngột biến mất.
"What the... ?"
Triệu Diệp, Hàn Tu Kiệt và Đường Hoằng sững sờ như hóa đá. Ngay cả gương mặt poker của Tiêu Túy cũng thoáng hiện vết rạn.
Tiêu Túy: "Lão Bạch, không lẽ không gian của cậu còn chứa được cả người?"
Bạch Mộc từ từ hiện thân, nụ cười thoáng cứng lại. Nhớ đến phỏng đoán của Tiêu Họa trước đó, anh không nhịn được mà thở dài: "Mấy người họ Tiêu các cậu suy nghĩ đều giống nhau à? Đây là dị năng thứ hai của tôi – Ẩn thân."
"Dị năng thứ hai?" Cả bốn người lại đồng loạt sửng sốt.
Triệu Diệp nhớ lại chuyện trước kia, tỏ vẻ ấm ức: "Anh Bạch, trên máy bay em đã hỏi anh dị năng của mình là gì, sao chỉ nói có mỗi không gian?"
Nghe Triệu Diệp hỏi mà ngây thơ đến buồn cười, Hàn Tu Kiệt không nhịn được mắng thầm: "Thằng ngốc này, mày không nghĩ xem lúc đó còn có người khác ở đó à? Đương nhiên là anh Bạch phải giữ lại chút bí mật rồi!"
"À ha, đúng rồi!" Triệu Diệp nhớ lại trên trực thăng lúc đó có cả Tiêu Họa và Tô Mạt. Anh Bạch giữ kín dị năng thứ hai cũng là chuyện dễ hiểu.
Triệu Diệp: "Hiểu rồi, hiểu rồi."
Bạch Mộc: "..."
Sợ Triệu Diệp lại hiểu sai ý, Bạch Mộc nghiêm túc bổ sung: "Ngoài các cậu và Tiêu Họa không ai khác biết về dị năng thứ hai của tôi. Tôi mong mọi người tạm thời giữ bí mật. Đây là con át chủ bài của chúng ta trong tận thế."
Nói cách khác, người "khác" đó là Tô Mạt, không phải Tiêu Họa.
Triệu Diệp lập tức cười toe toét đáp lời: "Yên tâm đi, anh Bạch! Nếu em dám nói ra, anh cứ tháo đầu em xuống mà chơi."
Bạch Mộc: "..."
Hàn Tu Kiệt: "..."
Trọng điểm là câu trước kia! Câu trước!
Mặc dù không để tâm đến ý trước sau trong lời nói của mình, Triệu Diệp lại chuyển hướng tò mò: "Anh Bạch, dị năng của anh có thể dùng để đánh nhau không?"
Nghe vậy, Bạch Mộc không khỏi bất lực: "Không được."
"Ồ -" Triệu Diệp hiểu ngay, vừa cười vừa trêu chọc: "Bảo sao Tiêu Họa nhắc anh chú ý an toàn. Không sao đâu anh Bạch, anh có thể để Tiêu Họa bảo vệ anh."
Nghe vậy, Tiểu Túy liền ngắt lời cậu ta: "Tiêu Họa là con gái, phải để lão Bạch bảo vệ mới đúng."
Bạch Mộc: "..."
Hàn Tu Kiệt: "Không cần đến mức đó, thật sự không cần. Đội trưởng chắc quên rồi, cô ấy từng đấu với cả một đám xác sống cơ mà."
Đội trưởng vừa lên tiếng, Triệu Diệp lập tức rụt cổ lại, vội chữa cháy: "Em chỉ đang an ủi anh Bạch thôi mà! Nói vài câu khách sáo chút ấy mà."
Bạch Mộc: "..."
Tốt lắm, Triệu Diệp, cậu chết chắc rồi.
Hàn Tu Kiệt nhanh tay lẹ mắt bịt miệng Triệu Diệp lại.
Cái tên này đắc tội một tên anh trai cuồng em gái như Tiêu Túy đã đủ lắm rồi, giờ còn muốn chọc giận cả lão hồ ly như Bạch Mộc nữa.
Chắc cậu ta cảm thấy mình chưa chết đủ nhanh đây mà.
Khi màn đêm buông xuống, nhóm năm người Tiêu Túy quay trở lại sân vận động trường đại học C.
Liên trưởng Lý vừa nhìn thấy họ tay không trở về, khuôn mặt vốn hơi thả lỏng lại nghiêm nghị trở lại.
"Không lấy được vật tư? Hay đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn?"
Nhóm người liếc nhìn nhau một lúc, cuối cùng ánh mắt đồng loạt hướng về Bạch Mộc.
Bạch Mộc nhấc tay phải lên, khẽ phất một cái. Trong chớp mắt, một đống vật tư xuất hiện ngay trước mặt mọi người.
Liên trưởng Lý: !!!
Những người xung quanh: !!!
Bạch Mộc vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, điềm tĩnh giải thích: "Dị năng của tôi là không gian lưu trữ, có thể xem như một cái kho."
"Lần này chúng tôi chủ yếu chọn thực phẩm tươi sống như thịt vì những thứ này có hạn sử dụng ngắn. Chúng tôi cũng mang thêm một số vật dụng y tế và không ít nước uống."
Nói đến đây, anh thở dài: "Đáng tiếc là dung lượng không gian của tôi có hạn nên không thể mang hết về. Chúng tôi sẽ quay lại để lấy thêm thực phẩm có hạn sử dụng dài. Ý ngài thế nào?"
Liên trưởng Lý: "..."
Xem ra mọi thứ đã được tính toán thấu đáo. Ông ta còn có thể nói gì nữa đây?
Tiêu Họa và Tô Mạt vừa bước đến: "..."
Đây đúng là phong cách khoe khéo kiểu "ta đây" của anh Bạch.
Tiêu Họa nhìn đống vật tư chất đống dưới đất, nhận ra không có phần mà sáng nay nhóm cô thu thập được. Điều này nghĩa là Bạch Mộc không định nộp hết mọi thứ lên.
Nhìn thấy cả một núi vật tư, cô suýt chút nữa đã nghĩ anh sẽ "nộp lên công quỹ" hết sạch tài sản riêng của họ. May mà không phải. Đúng là anh Bạch, hiểu chuyện thật.
Thấy Tiêu Họa và Tô Mạt tiến đến, Liên trưởng Lý nhanh chóng chào hỏi: "Chào Tiêu tiểu thư, Tô tiểu thư."
Hai người lịch sự đáp lại: "Chào ngài, Liên trưởng Lý."
Nhìn những người trước mặt, Liên trưởng Lý không khỏi cảm thán.
Tại sao trong đội ngũ của ông ta hay những người sống sót lại không có ai xuất sắc như thế này chứ?
Tiêu Túy và Tiêu Họa, hai anh em nhà họ Tiêu có dị năng thiên về chiến đấu, Tô Mạt sở hữu dị năng chữa trị. Giờ lại thêm Bạch Mộc với khả năng lưu trữ, chưa kể Tiêu Họa còn có thể tạo nước, tạm thời giải quyết vấn đề thiếu hụt nước sinh hoạt.
Nếu không có họ, lần này đội cứu hộ sẽ gặp khó khăn gấp bội phần.
Những con người này nhất định phải được cung phụng như tổ tông mới được!