Tiêu Họa và Bạch Mộc quay lại biệt thự, cùng chờ với Tô Mạt – người vừa hấp thụ xong tinh hạch.
Chẳng bao lâu sau, tiếng động cơ "bành bạch bành bạch" vọng đến từ phía trên đầu. Một chiếc trực thăng đang lượn vòng trên không trung, hạ xuống và thả một sợi dây thang.
Tiêu Họa liếc nhìn dây thang, quay sang hỏi Tô Mạt: "Cô trèo lên được không?"
Cô và Bạch Mộc thì chắc chắn không vấn đề gì, nhưng Tô Mạt thì khó nói.
"... Tôi sẽ cố." Tô Mạt nuốt nước bọt, đáp lời.
"Không phải cố mà là nhất định phải làm được." Bạch Mộc lạnh nhạt nói, ánh mắt sắc lạnh: "Chúng tôi sẽ không ưu tiên ai cả."
"Tôi nhất định sẽ trèo lên được!" Tô Mạt quả quyết, giọng run rẩy nhưng ánh mắt đã kiên định hơn.
Run run rẩy rẩy, Tô Mạt bắt đầu trèo lên. Tiêu Họa vẫn không đưa tay giúp đỡ. Trong thế giới tận thế này, tâm tính kiên cường và thể lực đều là điều kiện sống còn. Là một người thuộc hệ chữa trị, Tô Mạt cần phải tự rèn luyện mình để trở nên mạnh mẽ.
Sau một lúc chật vật, cuối cùng Tô Mạt cũng trèo được lên trực thăng. Tiêu Họa và Bạch Mộc nhanh chóng theo sau, cả hai leo lên một cách gọn gàng, dứt khoát.
Triệu Diệp kéo dây thang lên, liếc nhìn cả ba người: "Anh Bạch, mọi người ổn cả chứ?"
Bạch Mộc khẽ gật đầu: "Ổn."
"Tốt! Xuất phát!" Triệu Diệp cười lớn, cậu ta ra hiệu cho trực thăng cất cánh, rời khỏi biệt thự và hướng đến điểm tập trung.
Trên trực thăng, Triệu Diệp tò mò không yên, mặt mày háo hức hỏi han: "Anh Bạch, tôi nghe lão đại nói cả anh và cô bạn của Tiêu Họa đều đã thức tỉnh dị năng có đúng không?"
"Ừ, dị năng của tôi là không gian trữ vật, còn bạn của Tiêu Họa thuộc hệ chữa trị."
Bạch Mộc liếc nhìn Tô Mạt, ngập ngừng một chút rồi nói thêm: "Chi tiết thì để nói sau."
Dù sao Tô Mạt vẫn là người ngoài, Bạch Mộc không thể hoàn toàn tin tưởng để tiết lộ hết mọi thứ trước mặt cô ấy được.
Tiêu Họa thì chỉ im lặng, ngồi yên xem xét tình hình không chen lời.
Bạch Mộc tiếp tục hỏi Triệu Diệp:
"Diệp Tử, tình hình hiện tại thế nào? Điểm tập trung ở đâu? Chúng ta cần làm gì?"
"Ờ thì... điểm tập trung ở sân vận động trường đại học C. Còn mấy cái khác thì tôi không biết." Triệu Diệp gãi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng.
"..." Bạch Mộc bất lực. Anh sớm đã biết không thể trông cậy vào tên này. Chắc đành chờ gặp Tiêu Túy rồi hỏi cụ thể sau.
Chưa đầy nửa tiếng sau, trực thăng đã hạ cánh xuống điểm tập trung.
"Lão Bạch." Vừa nhìn thấy Bạch Mộc và nhóm của anh, Tiêu Túy liền nhanh chóng bước tới, phía sau còn có một người đi theo.
Tiêu Túy bắt đầu giới thiệu: "Lão Bạch, đây là liên trưởng Lý, phụ trách chính trong chiến dịch cứu hộ lần này. Liên trưởng Lý, đây là đồng đội của tôi, Bạch Mộc. Đây là em gái tôi, Tiêu Họa, và đây là bạn của em ấy."
Người được giới thiệu gật đầu, mỉm cười lịch thiệp: "Chào mọi người, chào mừng đến đây."
Liên trưởng Lý xuất hiện với dáng vẻ nghiêm nghị, từng bước đều toát lên vẻ chính khí. Đôi lông mày cau chặt mang theo vẻ lo lắng rõ rệt.
"Hiện tại tôi đang bận quá nhiều việc, nếu có chỗ nào tiếp đón không chu đáo mong các vị thông cảm."
"Liên trưởng nói quá rồi, anh cứ tự nhiên, không cần bận tâm đến chúng tôi." Bạch Mộc nhanh nhẹn đáp lời, thái độ đầy thiện ý.
Sau lời chào ngắn gọn, Liên trưởng Lý vội rời đi tiếp tục công việc.
Tiêu Túy giải thích: "Quân đội đã giải cứu được khá nhiều người sống sót từ các khu vực xung quanh. Nhưng số lượng người quá đông, trật tự rất hỗn loạn."
"Nhìn cũng biết." Bạch Mộc quay sang hỏi anh: "Vậy chúng ta cần làm gì?"
"Căn cứ tạm thời vẫn đang được xây dựng. Trong thời gian chờ đợi, quân đội sẽ tạm trú tại đây để bảo vệ những người sống sót. Nhiệm vụ của chúng ta là tìm kiếm càng nhiều vật tư thiết yếu càng tốt, quân đội sẽ hỗ trợ chúng ta trong mọi hành động."
"Ừ, rất tốt."
Bạch Mộc hài lòng gật đầu. Đội Tiêm Đao vốn là lực lượng đặc nhiệm, nhiệm vụ kiểu này không thể phù hợp hơn.
Tiêu Họa đứng bên cạnh, im lặng lắng nghe, nhưng ánh mắt cô lại không rời khỏi đám đông hỗn loạn ở phía xa.
Những người sống sót tụ tập đông đúc tại quảng trường. Đám đông chen lấn, la hét, nguyền rủa, không chịu phối hợp kiểm tra. Họ đổ dồn về phía nhà thi đấu thể thao khiến các binh sĩ chật vật giữ gìn trật tự.
Tiêu Họa nhìn kỹ một lúc, cảm giác có điều gì đó không ổn.
Mọi người đều chen lấn, cố gắng lao về phía trước, như thể bị thôi thúc điên cuồng đến gần đội lính.
Nhưng trong khi tất cả lao về phía trước, có một người đàn ông lại ở cuối đám đông, ôm một cậu bé trai. Bên cạnh anh ta là một bà lão, cả hai đứng tụ lại với nhau, dường như đang bàn bạc điều gì đó. Theo sau họ là một cô bé lớn hơn.
Tiêu Họa bước lên vài bước để nghe rõ hơn cuộc trò chuyện.
Ở phía cuối đám đông, bà lão thì thầm với người đàn ông: "Nhóc à, lát nữa vào trong thì chắn giúp bà chút nha."
"Được chứ!" Người đàn ông gật đầu lia lịa, đồng thời ép đầu cậu bé trai chặt hơn vào cổ mình, che đi gương mặt nó.
Cô bé đứng sau nghe thấy, nhỏ giọng phản đối: "Nhưng mà quân đội nói phải kiểm tra mà."
"Im miệng!" Bà lão nghiêm giọng mắng: "Không cho bảo bối của tao vào thì sao? Đồ con gái xấu xa, không biết thương em mày! Lát nữa mày chắn đằng trước!"
Nói rồi, bà ta còn đẩy cô bé mạnh một cái về phía đám đông.
Tiêu Họa tiến lại gần hơn để quan sát kỹ. Cô phát hiện cậu bé dường như đang ngủ, nhưng tai và sau gáy của nó đỏ ửng lên bất thường.
Cậu bé đang sốt.
Ở thời điểm này, sốt hầu như chỉ có một nguyên nhân: nhiễm virus. Nếu vượt qua được, khả năng cao cậu bé sẽ thức tỉnh năng lực.
Nhưng cậu bé này chỉ tầm sáu bảy tuổi, được nuôi dưỡng trắng trẻo mũm mĩm. Với thể trạng yếu như vậy, khả năng sống sót gần như bằng không.
Mà khi đó, cậu bé sẽ trở thành... xác sống!