Đường Dật người ngồi gần cửa nhất đứng dậy mở cửa. Đúng như dự đoán, Liên trưởng Lý lại xuất hiện, thần thái gấp gáp thường thấy.
"Chào liên trưởng Lý."
Liên trưởng Lý nhìn vào trong phòng, nơi có bảy người đang ngồi. Trong số đó, bốn người sở hữu dị năng mạnh mẽ thuộc nhiều hệ như tấn công, chữa trị và không gian. Ba người còn lại đều là lính đặc nhiệm có năng lực chiến đấu xuất sắc.
Những người như thế này mới là những người có thể sống tốt trong thời loạn thế.
Cảm nhận được sức mạnh vượt trội của họ, liên trưởng Lý càng thêm tin tưởng vào quyết định của mình. Với sự tôn trọng hiếm thấy, ông ta cúi đầu: "Chào đội trưởng Tiêu, chào mọi người. Lần này tôi đến là để nhờ vả."
"Tôi muốn xin phép đi cùng các vị khi rời khỏi căn cứ tạm thời. Tôi cam đoan sẽ toàn lực phối hợp hành động với các vị."
Tiêu Túy và Bạch Mộc nhìn nhau trao đổi ánh mắt, rồi Bạch Mộc tiến lên nhận trách nhiệm đàm phán: "Tôi xin mạn phép hỏi, liên trưởng Lý đã có cấp trên trực tiếp chỉ đạo hay chưa? Vì sao lại muốn nhập nhóm với chúng tôi?"
Nghe vậy, liên trưởng Lý cười khổ, ông ta trả lời thật lòng: "Tận thế đã đến, đội ngũ lãnh đạo cấp trên hỗn loạn nghiêm trọng, ai nấy đều đang tranh giành quyền lực."
Cấp trên trực tiếp của tôi thậm chí đã biến thành xác sống. Chúng tôi ở dưới chẳng phải phải tự tìm cách bảo toàn tính mạng sao?"
Bạch Mộc không để ông ta dễ dàng vượt qua: "Ông có lực lượng riêng, trong số những người sống sót hẳn cũng có vài người thức tỉnh dị năng, sao lại phải hạ mình đến xin chúng tôi?"
Liên trưởng Lý thở dài, thừa nhận: "Tôi biết khả năng của mình đến đâu. Gánh nặng như thế, tôi không chống đỡ nổi."
Trước tận thế, ông ta từng có đội ngũ 120 binh sĩ. Sau khi một số người biến thành xác sống, cộng thêm tổn thất trong chiến dịch cứu hộ lần này hiện tại chỉ còn lại 91 người. Đó là nhờ sự giúp đỡ của nhóm Tiêu Túy, nếu họ rời đi, những người lính còn lại không biết có thể sống sót được bao lâu, chưa nói đến việc bảo vệ những người sống sót.
Sớm nhìn nhận thực tế mới có thể tồn tại trong thế giới loạn lạc này.
"Câu hỏi cuối cùng." Giọng Bạch Mộc vẫn sắc bén: "Ông nói 'đi cùng chúng tôi', vậy 'chúng tôi' ở đây bao gồm những ai?"
"Tôi và cấp dưới của tôi. Những người khác thì tùy các vị sắp xếp." Liên trưởng Lý trả lời ngay.
Bạch Mộc không đáp lại ngay, anh chỉ gật đầu: "Vấn đề này rất quan trọng, chúng tôi cần thời gian để thảo luận được không?"
Liệu liên trưởng Lý có thể nói không sao?
"Được." Ông ta cười gượng. Dù sao cũng đang có việc cần nhờ, mà thái độ của Bạch Mộc cũng không có gì đáng trách.
Dứt lời, ông ta vội vàng rời đi.
Sau khi hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện, Bạch Mộc thở dài: "Việc này không phải việc chúng ta có thể tự quyết định, cần báo cáo lên cấp trên."
Tiêu Túy gật đầu đồng tình: "Đúng vậy. Tôi sẽ xin ý kiến của Thượng tướng Trâu."
Nhân lúc chờ đợi, Tiêu Họa lấy một viên tinh hạch ra bắt đầu hấp thụ.
Mười lăm phút sau, Tiêu Túy từ trên lầu bước xuống, nhìn mọi người và thông báo: "Thượng tướng Trâu đã phê chuẩn. Chúng ta sẽ nhận đội của liên trưởng Lý, còn những người sống sót khác thì linh động xử lý. Sau đó cả nhóm sẽ di chuyển đến căn cứ F, nhưng ưu tiên hàng đầu vẫn là bảo vệ chính mình."
Tiêu Túy nhíu mày nhìn Bạch Mộc hỏi: "Cậu có ý kiến gì không?"
Bạch Mộc không trả lời ngay mà quay sang Tiêu Họa vừa mới tỉnh táo sau quá trình hấp thụ năng lượng: "Tiêu Họa, em nghĩ sao?"
"Hả?" Đột nhiên bị gọi tên, Tiêu Họa ngơ ngác, đáp hờ hững: "Thích đi thì đi, không thích thì ở lại, ai ép ai được chứ."
"Có lý." Bạch Mộc cười tán thưởng: "Mạng sống là của mỗi người, quyết định thế nào cũng nên để họ tự lựa chọn."
Trong tận thế này, ngay cả tính mạng của bản thân cũng không chắc chắn nói gì đến việc lo cho người khác. Nếu những người sống sót chọn đi theo họ, cả nhóm sẽ cố hết sức để bảo vệ họ an toàn. Còn nếu ai chọn tách riêng để tự đến căn cứ L thì họ cũng không ngăn cản.
Đối với binh lính của liên trưởng Lý cũng vậy.
Tiêu Túy suy nghĩ vài phút rồi gật đầu: "Được, cứ thế mà làm."
Hắn quay sang Tiêu Họa và Tô Mạt, hỏi: "Tình hình ở đại học C rất tệ. Chúng tôi sẽ đến căn cứ F. Hai người có đi cùng không?"
Câu hỏi này rõ ràng là nhắm đến Tô Mạt.
Tô Mạt ngập ngừng một lát rồi quay sang nhìn Tiêu Họa như chờ cô quyết định.
Tiêu Họa vươn vai tỏ vẻ thản nhiên:
"Đi cùng chứ! Dù sao cũng chẳng còn người thân hay bạn bè gì, đi đâu mà chẳng vậy."
"Tốt." Tô Mạt mỉm cười rụt rè với Tiêu Túy: "Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ."
Sau đó, Bạch Mộc và Tiêu Túy nhanh chóng thống nhất kế hoạch cơ bản. Quyết định xong, họ gọi liên trưởng Lý lên để thảo luận thêm về thời gian khởi hành, kế hoạch chiến đấu và tuyến đường.
Ở góc phòng, Triệu Diệp than thở:
"Tôi thật sự không hiểu não của lão đại và anh Bạch nghĩ kiểu gì. Toàn những chuyện đau đầu!"
Hàn Tu Kiệt nhếch môi, liếc nhìn cậu ta với vẻ khinh thường: "Có ai bắt cậu nghĩ đâu. Than vãn cái gì?"
Tô Mạt định phụ họa một câu nhưng đành nuốt lại lời khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Hàn Tu Kiệt.
Tiêu Họa, dù có thể hiểu cuộc trò chuyện này nhưng vẫn chọn im lặng. Cô sợ rằng nếu tham gia sẽ vô tình làm "hỏng vai" của mình.