Liên trưởng Lý nhận được thông tin quan trọng liền nghiêm trang chào Tiêu Họa, giọng nói vang như chuông đồng: "Đồng chí, cảm ơn cô vì đã thông báo!"
Những thông tin này có ý nghĩa rất lớn trong việc sắp xếp các kế hoạch tiếp theo của ông ta.
Nói xong, liên trưởng Lý lại hối hả rời đi để xử lý các công việc khác. Nhưng chưa đến hai mươi phút sau, ông ta đã quay lại trước mặt nhóm của Tiêu Họa.
Mấy người vừa ngồi vào xe, còn chưa kịp nghỉ ngơi: "..."
Lại nữa, lại nữa. Cái liên đội trưởng này lại quay lại nữa rồi!
Mọi người đồng loạt "giả vờ làm đà điểu", chỉ có Tiêu Túy phải đứng ra nhận trách nhiệm đội trưởng, giao tiếp với liên trưởng Lý: "Lão Lý, có chuyện gì thế?"
Liên trưởng Lý nhíu chặt mày, vẻ mặt đầy lo lắng: "Dân chúng vừa sợ chết vừa đi gây chuyện lung tung, lại vừa không chịu hợp tác kiểm tra. Lão Tiêu, cậu nói tôi phải làm sao đây?"
Tuy nói là đang hỏi Tiêu Túy nhưng ánh mắt của liên trưởng Lý lại không tự chủ liếc sang phía Tiêu Họa.
Tiêu Họa giả vờ không hiểu, cố gắng giảm sự hiện diện của bản thân xuống mức thấp nhất.
Mớ hỗn độn này ai thích thì lo, cô không thèm quan tâm.
Tiêu Túy vất vả ứng phó với liên trưởng Lý, trong khi đó, Tô Mạt rón rén lại gần Tiêu Họa nhỏ giọng nói: "Tiêu Họa, hình như năng lực của tôi có thể phát hiện ra virus xác sống. Có cần tôi giúp không?"
Tiêu Họa hơi bất ngờ. Cô và Tô Mạt không quá thân thiết, không ngờ Tô Mạt lại chủ động hỏi ý kiến cô.
Nhân vật nữ chính lịch sự như vậy, Tiêu Họa đương nhiên cũng nhẫn nại trả lời: "Tùy cô thôi. Cứ hỏi thử anh tôi trước."
Tô Mạt nghe vậy bèn đến nói chuyện với Tiêu Túy. Không ngoài dự đoán, ngay lập tức cô ấy bị liên trưởng Lý kéo đi để hỗ trợ.
Sau khi bàn bạc, mọi người quyết định rằng Tiêu Họa và Tô Mạt sẽ ở lại giúp kiểm tra, còn nhóm Tiêu Túy sẽ đi tìm kiếm vật tư.
Tô Mạt chịu trách nhiệm chính trong việc kiểm tra. Năng lực chữa trị của cô ấy có thể chính xác phát hiện ai bị sốt, cũng như xác định liệu vết thương có khả năng nhiễm trùng hay không. Các binh sĩ của quân đội phụ trách hỗ trợ từ bên cạnh.
Còn Tiêu Họa, cô yên lặng tựa người vào khung cửa. Dáng người thon thả, uyển chuyển của cô thấp thoáng qua bộ đồ bảo hộ rộng thùng thình. Mái tóc được tết kiểu xương cá buông dài ngang vai. Đôi mắt nâu nhạt, sống mũi cao thanh thoát, đôi môi đỏ mọng gợi cảm, kết hợp với khí chất lạnh lùng quanh thân, khiến cô trông như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Đáng tiếc, vẻ đẹp đó không ai đủ tâm trí để thưởng thức.
Những người sống sót chỉ thấy khẩu súng trong tay Tiêu Họa và cảm nhận được khí thế mạnh mẽ mà cô tỏa ra.
Chỉ cần cô đứng đó, tất cả đều ngoan ngoãn xếp hàng trước mặt Tô Mạt chờ được kiểm tra.
Họ không muốn chết.
Liên trưởng Lý đang đứng giám sát từ xa: "..."
Đám binh sĩ trước đây tốn bao công sức thuyết phục: "..."
Đúng là tiêu chuẩn kép.
Tiêu Họa khẽ nghịch khẩu súng trong tay, nhớ lại những gì vừa xảy ra trước khi nhóm Tiêu Túy rời đi.
Khi ấy, Tiêu Họa vô tình nhắc Bạch Mộc rằng năng lực của anh không có tính sát thương nên tiện miệng dặn anh chú ý an toàn.
Không hiểu Bạch Mộc nghĩ gì, đột nhiên tháo khẩu súng bên hông đưa cho Tiêu Họa. Điều kỳ lạ hơn là Tiêu Họa cũng chẳng rõ sao mình lại nhận lấy.
Giờ cô đang vuốt ve báng súng. Chỉ cần cảm nhận qua chất liệu, cô đã biết đây là một món vũ khí cực kỳ xịn.
Chỉ có điều, kích thước khẩu súng này hơi lớn so với tay cô, nếu sử dụng sẽ dễ bị thương, hơn nữa độ chính xác của cô không được tốt lắm.
Để bắn người thì không thành vấn đề, nhưng muốn "phát nào trúng đó, một phát chí mạng" như Bạch Mộc thì chắc chắn cô không làm nổi.
Hậu tận thế, lũ xác sống ngày càng mạnh hơn, di chuyển nhanh hơn, thậm chí còn xuất hiện cả những loài chim có thể bay. Hiệu quả của súng ống cũng ngày càng giảm đi.
Chuyện cũ nói mãi.
Cuối cùng vẫn phải dựa vào việc nâng cao dị năng, tăng cường sức mạnh bản thân.
"Tiêu Họa, cô bé này đang sốt cao."
Tô Mạt lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tiêu Họa.
Tiêu Họa ngoảnh lại nhìn, đó là cô bé trong gia đình vừa được cứu.
Rõ ràng xung quanh cũng có vài người nhận ra thân phận của cô bé, họ lập tức lùi xa, ánh mắt lộ rõ vẻ bài xích và chán ghét, vừa nhìn vừa rì rầm to nhỏ.
"Con bé này là người nhà của bọn trước đây phải không?"
"Đám người đã biến thành xác sống ấy hả?"
"Đúng rồi. Giờ nó cũng sốt rồi, chắc cũng sắp thành xác sống thôi."
"Thật ghê tởm!"
Cô bé cúi đầu im lặng. Hơn ai hết, cô bé biết rằng có nói gì cũng vô ích. Phản bác chẳng có tác dụng, cô bé chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng.
Tiêu Họa đưa tay phải chạm lên trán cô bé, lòng bàn tay phát ra ánh sáng lam dịu dàng, giúp hạ nhiệt cho cô bé trong giây lát, rồi ánh sáng ấy từ từ tan biến.
Sau đó, cô lấy từ ba lô ra một thanh sô-cô-la và một chai nước đưa cho cô bé.
"Ăn uống bổ sung năng lượng đi, nghỉ ngơi cho tốt. Hy vọng em sẽ thức tỉnh dị năng."
Cô bé ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn Tiêu Họa không nói nên lời.
Tô Mạt thấy dáng vẻ gầy gò, yếu đuối của cô bé, trong lòng không khỏi mềm lại. Cô vỗ nhẹ lên vai cô bé, dịu dàng nói: "Lại đây ngồi đi. Đừng nghĩ ngợi gì cả, nghỉ ngơi và ăn uống đi."
Cô bé đờ đẫn nhận lấy đồ ăn, không thể tin nổi.
Cô bé nghĩ... mọi người sẽ xa lánh mình.
Nhưng cô bé lặng lẽ ngồi xuống cạnh Tô Mạt, chậm rãi cắn từng miếng sô-cô-la trên tay.
Ánh mắt của những người xung quanh từ sự chán ghét, khinh bỉ ban đầu nhanh chóng chuyển thành ghen tị và ngưỡng mộ.
Sau sự việc này, những người sống sót khác trở nên chủ động hơn trong việc chấp nhận kiểm tra. Thì ra có nước uống và đồ ăn hỗ trợ, vậy họ còn do dự gì nữa?
Những người bị phát hiện đang sốt, Tô Mạt kiểm tra xong đều được Tiêu Họa dùng dị năng hỗ trợ điều hòa cơ thể. Cô còn phát cho mỗi người một phần nước và thức ăn.
Tất nhiên, ngoài cô bé ban đầu, những người sau đều phải tự chuẩn bị cốc hoặc bình đựng nước để Tiêu Họa rót nước trực tiếp từ dị năng của mình.
Mọi người: "..."
Ôi trời, dị năng này quá đỉnh! Vừa có thể chiến đấu lại vừa giúp bổ sung nước! Thật sự muốn có!
Tuy nhiên, sau này khi họ thức tỉnh dị năng mới hiểu rằng, không phải dị năng của ai cũng mạnh mẽ, càng không phải ai cũng có năng lực đa dụng như vậy.
"Cái gọi là sự khác biệt của thế giới."