Trong khoảnh khắc yên tĩnh, Tiêu Họa đột nhiên nhận ra sai lầm chết người vừa rồi bèn xin lỗi Bạch Mộc: "Xin lỗi anh Bạch, vừa rồi tôi quá bốc đồng."
Ngoài kia xác sống đầy rẫy vậy mà cô lại tiêu hao gần hết dị năng, để lại nguy cơ lớn như vậy.
Tiêu Họa luôn tự cho mình là người bình tĩnh, nhưng hành động vừa rồi thực sự không ổn.
Bạch Mộc không nhịn được cười: "Tốc độ nhận lỗi của em nhanh thật đấy."
"Thực sự mà nói, tôi đã sai." Tiêu Họa không hề ngượng ngùng.
Bạch Mộc cũng nhận trách nhiệm: "Lỗi cũng là của tôi, tôi không diễn đạt rõ ràng."
Tiêu Họa thở phào nhẹ nhõm, lập tức thể hiện thành ý: "Anh Bạch yên tâm, lần sau tôi nhất định không để mất kiểm soát!"
Bạch Mộc nở nụ cười hiền hòa, nhưng lại hỏi một câu đầy gợi đòn: "Nếu mất kiểm soát thì sao?"
Còn có thể làm gì?
Tiêu Họa từ chối lập quân lệnh trạng, lấp lửng đáp: "Anh Bạch kéo tôi lại là được."
Bạch Mộc không truy cứu, chỉ khẽ đáp một tiếng "Được", Tiêu Họa may mắn vượt qua cửa ải.
Cuộc đối thoại kết thúc, Tiêu Họa tiếp tục hồi phục dị năng, nhân tiện cảm ơn Tô Mạt.
Tô Mạt ngượng ngùng: "Dị năng của tôi yếu quá, chẳng giúp được gì nhiều."
Tiêu Họa định an ủi đôi câu thì từ trong phòng khám truyền ra tiếng súng và tiếng đánh nhau dữ dội.
Cùng lúc đó, giọng lớn của Triệu Diệp vang lên: "Anh Bạch, chúng ta bị tập kích!"
Tiêu Họa và Bạch Mộc nhìn nhau, lập tức bảo vệ Tô Mạt lao vào phòng khám.
Một luồng hơi nóng hừng hực phả vào mặt khiến không ai có thể làm ngơ, đồng thời hiện lên trong tầm mắt là một con xác sống toàn thân rực lửa cùng với ba người đang chật vật né tránh.
Con xác sống cao đến ba mét, thân hình to lớn nhưng lại di chuyển cực kỳ linh hoạt. Lửa bốc cháy dữ dội quanh đầu, mỗi đòn tấn công đều khiến những tia lửa bắn tung tóe khắp căn phòng nhỏ.
Đường Dật đã bị những sợi lửa cuốn lấy như xích sắt bám chặt, không cách nào rũ bỏ hay dập tắt. Trên người anh ta đã có vài chỗ bị cháy xém đen kịt.
Triệu Diệp và Hàn Tu Kiệt chỉ có thể miễn cưỡng né tránh, muốn cứu người nhưng hoàn toàn không biết phải làm thế nào.
Thấy tình hình nguy cấp, Tiêu Họa lập tức điều chỉnh vị trí, để mình, Đường Dật và con xác sống nằm trên một đường thẳng. Sau đó, cô dồn sức điều khiển dị năng, từ tay phải phóng ra một cột nước dội thẳng vào cả Đường Dật và con xác sống làm chúng ướt đẫm từ đầu đến chân.
Ngọn lửa trên đầu con xác sống tạm thời bị dập tắt. Bạch Mộc ngay lập tức lấy từ không gian ta một cây gậy sắt lao đến từ phía sau con xác sống. Một cú vụt mạnh mẽ và dứt khoát đập nát hộp sọ của nó.
Tiêu Họa lảo đảo đứng không vững, môi nhợt nhạt không còn chút máu.
Lần này, cô thực sự đã dùng cạn kiệt sức lực.
Bạch Mộc lấy viên tinh thể từ thi thể con xác sống đưa cho Tiêu Họa đồng thời đỡ lấy cô.
Tiêu Họa lắc đầu. Lúc này cô không còn chút sức lực, ngay cả nhấc một ngón tay cũng thấy mệt, đứng vững được đã là nhờ vào ý chí cuối cùng.
Dị năng của Tiêu Họa đã bị tiêu hao nghiêm trọng, Đường Dật bị lửa thiêu cháy, Triệu Diệp và Hàn Tu Kiệt cũng không khá hơn là bao.
Bây giờ, chỉ còn Bạch Mộc và Tô Mạt là hai người duy nhất giữ được thể trạng chiến đấu. Nhưng cả hai đều không có dị năng tấn công, thậm chí Tô Mạt còn cần người bảo vệ.
Mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi. Tô Mạt bắt đầu trị liệu cho Đường Dật, những người khác thì tự dựa vào khả năng của mình để hồi phục.
Dù sao, dị năng trị liệu cũng chỉ có thể chữa lành thương tổn, không thể hồi sức, hơn nữa Tô Mạt mới chỉ hấp thụ được một viên tinh thể, khả năng và thời gian trị liệu vẫn còn hạn chế.
Bạch Mộc nhìn ba người với vẻ ngoài tàn tạ hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Triệu Diệp im lặng một lúc rồi đáp: "Chúng tôi cũng không biết... Rõ ràng chỉ có một con quái vật, nhưng chúng tôi không thể đánh bại nó."
Miệng lưỡi nhanh nhẹn ngày thường của cậu ta bây giờ dường như không thể hoạt động, có thể thấy được cậu ta đã bị đả kích đến mức nào.
Bạch Mộc quay sang Hàn Tu Kiệt, người thường nói năng mạch lạc hơn.