Chỉ có Tiêu Họa biết, trái tim cô đang đập dữ dội, toàn thân lạnh toát. Cô rất sợ bị phát hiện sơ hở, bị đưa đi nghiên cứu và từ đó mất đi tự do.
"Đúng vậy." Nụ cười trên mặt Bạch Mộc khiến Tiêu Họa cảm thấy "quá đáng", nhưng lời anh nói ra lại như kết luận: "Em có khả năng quan sát rất nhạy bén trong tận thế nên em chính là bằng chứng."
Tiêu Họa: "..."
Cô không thể tin được, vô thức hỏi lại: "Thế còn đồng đội của anh?"
Giọng Bạch Mộc nhẹ tênh: "Trừ Tiêu Túy, ba người còn lại chỉ cần thực hiện nhiệm vụ. Còn Tiêu Túy là anh trai em."
Tiêu Họa: "..."
"Thêm nữa, chúng tôi đều tin tưởng em."
Tiêu Họa: "..."
Chết tiệt, cô còn tưởng mình sắp lộ tẩy, thế quái nào lại thành nhận được lòng tin thế này?!
Tiêu Họa bất giác thả lỏng cả người. Hóa ra, từ lúc nào không hay, cô đã xây dựng được mối quan hệ tốt đẹp với nhóm nhân vật chính.
Khi Tiêu Họa và Bạch Mộc đến trạm xăng, bên ngoài yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ có vài con xác sống đang lảng vảng. Nhưng bên trong khu vực phòng chờ, thoáng thấy bóng người lướt qua.
Tiêu Họa liếc nhìn Bạch Mộc hỏi: "Kích thích một chút chứ?"
"Ừ." Bạch Mộc mỉm cười, đồng tình không chút do dự.
Hai người cùng xuống xe, tỏ vẻ không hề để ý đến những người trong phòng chờ.
Tiêu Họa nhanh chóng xử lý từng con xác sống đang tiến đến, bắn nổ tung đầu chúng, luôn giữ vị trí bảo vệ sát cánh Bạch Mộc, dọn sạch mọi chướng ngại.
Bạch Mộc thì thản nhiên đổ xăng từ các bồn chứa vào những can nhựa, ung dung thu gom số xăng vào không gian của mình.
Có lẽ những người trong phòng chờ quá sợ hãi, không chỉ xác sống mà còn cả hai người này nên cứ như những con rùa rụt đầu, không hề ló mặt ra ngoài.
Tiêu Họa và Bạch Mộc tuy hành động như không quan tâm nhưng thực chất luôn ngầm quan sát bên trong. Thấy phản ứng im lìm của họ, hai người không ép phải ra ngoài, tránh tạo thêm rắc rối nhưng vẫn âm thầm giữ cảnh giác.
Sau khi Bạch Mộc rút cạn xăng từ ba bồn chứa lớn, anh bỏ qua bồn cuối cùng không động đến. Tiêu Họa cũng không nói gì thêm, không thu thập tinh hạch hay chú ý đến những người kia. Cô chỉ cùng Bạch Mộc nhanh chóng rời khỏi, hướng đến trạm xăng tiếp theo.
Khi hai người đi xa, từ trong phòng chờ năm người trẻ tuổi chậm rãi bước ra, bốn nam và một nữ.
Cô gái trong nhóm lập tức nổi giận, chất vấn một người trong đó: "Khổng Dư, tại sao lúc nãy anh không để chúng tôi ra ngoài?"
Khổng Dư lạnh lùng đáp: "Đánh không lại."
Cô gái không phục, bĩu môi phản bác: "Chúng ta có bốn người có dị năng làm sao mà đánh không lại được chứ!"
Khổng Dư nhíu mày, lười tranh cãi.
Không khí trở nên căng thẳng, cuối cùng một người đàn ông khác lên tiếng: "A Dư, chúng tôi tất nhiên tin tưởng anh nhưng ít nhất anh cũng phải giải thích rõ ràng chứ?"
Ánh mắt Khổng Dư trở nên lạnh lẽo. Đây gọi là tin tưởng sao?
Nhưng hắn cũng không muốn đôi co, chỉ kiên nhẫn giải thích: "Người phụ nữ đó rất mạnh, chúng ta có gộp lại cũng không thắng nổi. Hơn nữa người đàn ông kia có hai loại dị năng."
Người được nhắc đến trong câu chuyện tất nhiên chính là Tiêu Họa và Bạch Mộc.
"Anh chắc chắn chứ?"
Khổng Dư cười lạnh: "Đương nhiên. Đây là lần đầu tiên tôi không nhìn thấu được thực lực của người khác."
Nghe vậy, cả nhóm chìm vào im lặng.
Hồi lâu, một người đàn ông khàn giọng nói: "Đám bị chúng ta cướp lần trước kể rằng hai hôm trước quân đội có một người sở hữu dị năng làm băng đến. Hơn nữa, còn là phụ nữ..."
Câu này có ý gì, giờ đây đã quá rõ ràng.
Nghĩ lại sự thờ ơ khi trước, Khổng Dư chỉ cảm thấy đầy mỉa mai: "Trên trời có trời, người ngoài có người. Một dị năng giả có thể trấn áp hàng ngàn người chắc chắn không phải kẻ vô dụng."
Đây đúng là một tấm sắt thép không thể đá vào.
Rời khỏi trạm xăng, Bạch Mộc nhớ lại sự cảnh giác vừa rồi của Tiêu Họa liền hỏi: "Tiêu Họa, em sao thế?"
Tiêu Họa khẳng định: "Có người đang quan sát. Kẻ đó sở hữu dị năng đặc biệt, gã có thể cảm nhận dị năng của chúng ta."
Khi cảm giác quét qua, Tiêu Họa biết người đó không có ác ý nhưng bị theo dõi mọi lúc mọi nơi thực sự khiến cô khó chịu. Hơn nữa, cô không biết khả năng cảm nhận của kẻ đó đến mức nào. Cách tốt nhất vẫn là rời đi sớm.