Chương 10

Xuyên Thành Nữ Phụ Não Tàn Trong Truyện Mạt Thế

Giảo Hoạt Thiên Cẩu 27-10-2025 07:25:03

Bạch Mộc khựng lại một chút, sau đó vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh giải thích: "Đúng là hơi sốt nhẹ, nhưng tôi đã uống thuốc hạ sốt rồi, không sao đâu." Khóe miệng Tiêu Họa giật giật, không sao? Sắc mặt Tiêu Túy lập tức trầm xuống. Hắn không nhớ nổi Bạch Mộc đã uống thuốc hạ sốt lúc nào. Không nói thêm lời nào, hắn trực tiếp lấy nhiệt kế ra đo. Con số hiện lên: 40. 8 độ C. "Lão Bạch!" Gương mặt Tiêu Túy đen kịt lại: "Thế này mà gọi là không sao à?" Triệu Diệp kinh ngạc thốt lên: "Trời đất, anh Bạch, anh phát sốt từ lúc nào vậy?" Đường Dật và Hàn Tu Kiệt cũng nhìn về phía Bạch Mộc. Thế nhưng đối phương lại giữ vẻ ung dung bình thản, không hề lộ ra chút dấu hiệu nào của người đang sốt cao. Nếu không phải có nhiệt kế ngay trước mặt chắc chẳng ai tin rằng Bạch Mộc đang sốt đến mức nguy hiểm như vậy. Nhìn phản ứng của họ, Tiêu Họa lại ngơ ngác: "Các anh không nhận ra sao?" "..." Quả thật không nhận ra. Tình hình bên ngoài đang rất căng thẳng, nhiệm vụ cứu hộ vẫn còn tiếp diễn. Bạch Mộc không muốn làm phức tạp thêm mọi chuyện nên đã tự ý uống thuốc hạ sốt, thậm chí còn tiêm một liều hạ sốt mà không nói với ai. Mà nhóm Tiêu Túy toàn những người "cục mịch", lại chẳng phát hiện ra bất kỳ sự bất thường nào của anh. Bạch Mộc cảm thấy hơi bất đắc dĩ. Anh cũng không ngờ nhiệt độ không những không giảm mà còn tăng cao hơn. Điều bất ngờ hơn nữa chính là Tiêu Họa chỉ cần nhìn một cái đã nhận ra ngay vấn đề. Tiêu Họa vẫn rất bình thản: "Không sao đâu, chắc là sắp thức tỉnh siêu năng lực rồi." Năm người đàn ông lập tức quay phắt sang nhìn Tiêu Họa. Cô thản nhiên nói tiếp, chẳng cần suy nghĩ: "Trước khi tôi thức tỉnh siêu năng lực cũng từng bị sốt cao một lần." Dù thực ra cô chẳng biết điều đó có thật không. Tiêu Họa tiện tay kéo Tô Mạt qua, nói thêm: "Hơn nữa, Tô Mạt cũng đang phát sốt nhưng cơn sốt sắp kết thúc rồi, siêu năng lực cũng sắp được đánh thức. Giờ tôi còn có thể cảm nhận được năng lượng dao động quanh cô ấy." "Ừm... ừ..." Tô Mạt vừa buông lỏng cơ thể, cơn buồn ngủ lập tức ập đến. Tô Mạt chỉ lơ mơ đáp lại vài tiếng, cả người mệt mỏi không còn sức. Tiêu Họa thấy Tô Mạt như vậy liền kéo cô ấy đi nghỉ: "Giờ an toàn rồi, cô về phòng tôi ngủ một lát đi. Tầng ba, rẽ phải." "Được." Tô Mạt vẫn đang bị sốt nhẹ, mơ màng gật đầu rồi loạng choạng đi lên lầu. Tiêu Túy nhíu mày khó hiểu: "Nhưng trước khi thức tỉnh siêu năng lực anh đâu có bị sốt, chỉ đang làm nhiệm vụ thì bỗng dưng có thôi." Tiêu Họa hồi tưởng lại cốt truyện trong tiểu thuyết liền trả lời một cách mơ hồ: "Có lẽ lúc đó tình huống của anh đặc biệt, bình thường chắc là như bọn em. Lúc trên đường đi, em còn thấy vài người bị sốt, năng lượng dao động quanh họ cũng rất rõ." Tiêu Túy suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng hợp lý. Sau đó hắn liếc nhìn nhiệt kế, lông mày cau chặt lại: "Vậy lão Bạch, giờ phải làm sao?" Tiêu Họa bèn mang kiến thức từ tiểu thuyết ra giải thích: "Thông thường chỉ cần nghỉ ngơi tốt, bổ sung đủ năng lượng là được." Cô ngừng một chút rồi nghiêm giọng: "Nhưng tình trạng của anh ấy khá nghiêm trọng. Nếu không tìm cách hạ sốt trước, siêu năng lực còn chưa kịp thức tỉnh thì não anh ấy đã bị sốt đến hỏng rồi." Sốt hơn bốn mươi mốt độ tuyệt đối không phải chuyện đùa. Nhưng dù Bạch Mộc đã tiêm thuốc và uống cả đống thuốc nhưng tình hình vẫn chẳng có gì tiến triển. Không thể cứ để anh chịu đựng như thế mãi. Tiêu Họa suy nghĩ một chút rồi quyết định tung chiêu mạnh hơn. Cô dứt khoát ra lệnh cho Tiêu Túy: "Anh, anh dẫn anh ấy vào phòng tắm nhà mình, bảo anh ấy ngồi vào bồn tắm." "Được." Trong phòng tắm. Triệu Diệp nhìn Bạch Mộc, rồi lại liếc qua Tiêu Họa, bất thình lình hỏi: "Có phải... cởi đồ không?" Bạch Mộc: "..." Câu này nghe kiểu gì cũng thấy sai sai. Nhưng Tiêu Họa chẳng để ý đến điều gì bất thường, đáp rất tự nhiên: "Không cần." Nói xong, Bạch Mộc trực tiếp ngồi vào bồn tắm. Tiêu Họa giơ tay phải lên, lòng bàn tay phát ra một luồng ánh sáng màu xanh lam rực rỡ. Ngay lập tức, bồn tắm đầy ắp những khối băng đủ hình dạng, che phủ toàn bộ cơ thể Bạch Mộc. Tiếp đó, cô mở ba lô, lôi ra một túi sô-cô-la, một gói bánh nén và dùng dị năng tạo một cốc nước, đặt tất cả bên cạnh Bạch Mộc. Cô dặn dò: "Lát nữa nếu đói thì nhớ ăn gì đó để bổ sung năng lượng. Cứ ngâm mình một lúc xem sao." Bạch Mộc nhìn Tiêu Họa, gật đầu cảm kích: "Cảm ơn, thật làm phiền em quá." Xử lý xong xuôi, Tiêu Họa vừa quay người lại đã thấy ánh mắt "long lanh" của Triệu Diệp nhìn chằm chằm vào mình. Triệu Diệp nịnh nọt nói: "Tiêu Họa, em bảo làm sao anh mới có thể sở hữu siêu năng lực giống em đây?" Đường Dật và Hàn Tu Kiệt cũng đồng loạt quay sang nhìn cô, rõ ràng là họ cũng rất tò mò về siêu năng lực. Tiêu Họa suy nghĩ một lát, rồi nghiêm túc đáp: "Tùy vào số phận." Cô biết sau này ba người họ sẽ thức tỉnh dị năng gì, nhưng cô có thể nói trước được không? Đương nhiên là không. Triệu Diệp, Đường Dật, Hàn Tu Kiệt: "..." Trong khi đó, Bạch Mộc đang ngâm mình trong bồn tắm, ngẩng đầu nhìn các đồng đội, trên mặt hiện rõ vẻ áy náy: "Xin lỗi, lần này không thể sát cánh cùng mọi người rồi." "Anh nói gì vậy, anh Bạch?" "Đúng đấy anh Bạch, sức khỏe là quan trọng nhất." "Anh Bạch, cứ nghỉ ngơi cho khỏe. Chỉ là cứu vài người thôi mà, chờ bọn em khải hoàn trở về!" "Anh Bạch, cố gắng hạ sốt sớm. Khi bọn em về rồi anh nhớ cho tụi em xem siêu năng lực của anh nhé." Nhưng Bạch Mộc chẳng mấy lạc quan. Nhìn nếp nhăn giữa đôi mày của anh, Tiêu Họa nhướng mày hỏi Tiêu Túy: "Anh, các anh đi đâu làm nhiệm vụ vậy?" "Đại học C, khuôn viên cũ. Giáo sư Ngô và nhóm sinh viên của ông ấy đang kẹt ở đó." Chả trách.