Đường đi phía trước đầy chông gai, nhưng... thật thú vị! Mình muốn gặp thử đám xác sống cấp cao trong truyền thuyết đó xem sao.
Trong khi mọi người nghỉ ngơi, Bạch Mộc tiếp tục bàn bạc với Tiêu Túy: "Nghỉ mười lăm phút, sau đó tránh khu bệnh nhân, tiến vào khu dược liệu. Thế nào?"
"Không vấn đề gì, cậu quyết đi." Tiêu Túy rất hào phóng giao quyền, hoàn toàn không giống một đội trưởng.
Tiêu Họa quan sát hai người, cảm thấy rất kỳ lạ. Một người sẵn sàng nhường, một người dám nhận, mà cả hai phối hợp ăn ý không chút bất đồng.
Mối quan hệ này... không phải một đôi thì hơi phí đấy!
Trong lòng Tiêu Họa, tâm hồn "hủ nữ" bỗng bùng lên mạnh mẽ. Cô thật sự muốn "đẩy thuyền" cho cặp này.
Cuộc sống đã quá nhàm chán, phải tìm chút niềm vui thôi!
Suốt bốn ngày liên tiếp, năm người nhóm Tiêu Họa đều bận rộn di chuyển khắp các bệnh viện lớn ở thành phố C.
Theo kế hoạch ban đầu, họ dự định trong vòng ba ngày sẽ thu thập đủ thuốc men và tinh hạch từ các xác sống. Nhưng hiện tại, họ vẫn chưa tìm được tinh hạch cấp hai thuộc hệ mà họ cần.
Ba ngày đầu, họ đã thu được tinh hạch cấp hai của các hệ Kim, Mộc, Hỏa và Thổ, thậm chí cả một tinh hạch biến dị thuộc hệ Phong. Nhưng các xác sống hệ Thủy, Lôi và Không gian – những gì họ thực sự cần – lại hoàn toàn biệt tăm biệt tích.
Cuối cùng, hôm nay cũng có chút khởi sắc.
"Ồ! Xác sống hệ Thủy!"
Triệu Diệp vừa né tránh một quả cầu nước do xác sống phóng tới, vừa phấn khích hét lên: "Thời kỳ vận rủi của chúng ta đã chấm dứt rồi! Hội ba người đen đủi đã có đột phá lớn!"
Tiêu Họa liếc xéo cậu ta, tay không ngừng công kích: "Vận may của tôi đỉnh cao thế này, anh gọi ai là đen đủi hả?"
Cô rơi máy bay cũng không chết, lại bị kéo xuyên sách đến thế giới tận thế thì đúng là kiểu vận may "đặc biệt" hiếm thấy. Mặc dù theo hướng bất hạnh, nhưng nói ra làm gì để tự dằn vặt thêm chứ?
Giờ đây, cuối cùng cũng gặp được một con xác sống hệ Thủy, trong đầu Tiêu Họa chỉ có một suy nghĩ: Mau giết nó, đập nát đầu nó, lấy tinh hạch của nó!
Tiêu Họa lập tức ngưng tụ băng thành một thanh đao sắc bén, lao thẳng tới đối mặt với xác sống.
"Choang!"
Tiếng va chạm giữa băng đao và móng vuốt sắc bén vang lên chói tai. Cả Tiêu Họa lẫn xác sống đều bị chấn động lùi lại vài bước, loạng choạng không vững.
Bạch Mộc đứng một bên, ánh mắt quét quanh bốn phía, cảm thấy điều gì đó không ổn liền lên tiếng nhắc nhở: "Tiểu Họa, đừng quá liều lĩnh."
Bước chân của Tiêu Họa khựng lại, sự hăng máu ban nãy cũng dần chuyển thành vẻ thận trọng hơn.
Bạch Mộc rất hiếm khi chỉ đạo cô trong khi chiến đấu. Nhưng mỗi lần anh nhắc nhở, đều là lúc có biến cố lớn sắp xảy ra.
"Cẩn thận!"
Giọng hét căng thẳng của Tô Mạt đột ngột vang lên chói tai, làm cả màng tai Tiêu Họa rung lên.
Một luồng khí lạnh xuyên qua gáy cô như mũi dao sắc nhọn đâm thẳng tới đỉnh đầu.
Dựa vào bản năng sinh tồn, Tiêu Họa ngay lập tức ngưng tụ một tảng băng dày sau đầu, chặn được đòn tấn công chí mạng.
Nhưng xác sống phía sau lại quá gần, lực đạo mạnh mẽ đến nỗi cú tấn công vẫn đủ sức đẩy cô văng xa vài mét.
"Phụt!"
Tiêu Họa được Bạch Mộc kịp thời chạy đến đỡ lấy, nhưng vừa ngồi dựa vào người anh, cô đã không kịp kiềm chế mà phun ra một ngụm máu bầm.
Chết tiệt.
Một con xác sống hệ Tàng hình.
Không thể không thừa nhận, năng lực tàng hình thực sự là một loại dị năng khiến người ta vừa yêu vừa ghét.
Nếu đồng đội sở hữu nó như Bạch Mộc chẳng hạn, đó chính là người đáng tin cậy nhất. Nhưng nếu kẻ thù sở hữu nó, như con xác sống này thì đó là thứ đáng sợ nhất.
Sợ thì sợ, nhưng Tiêu Họa không chịu thua. Cô vùng vẫy muốn gượng dậy tiếp tục chiến đấu nhưng bị Bạch Mộc ấn chặt xuống.
"Trị thương cho em ấy." Bạch Mộc gọi Tô Mạt lại, sau đó cúi đầu liếc nhìn Tiêu Họa một cái rồi lập tức biến mất.
Vài giây sau, Tiêu Họa chỉ nghe thấy tiếng lưỡi dao cắm vào da thịt và âm thanh vũ khí va chạm vang lên trong không khí nhưng chẳng thấy gì cả.
Bạch Mộc cũng đã tàng hình, anh đang giao đấu với con xác sống hệ Tàng hình.