Hàn Tu Kiệt ngắn gọn tóm lược: "Tôi và Triệu Diệp bị đánh lén. Tiểu Dật vì che chắn cho chúng tôi mà dính phải lửa, thứ lửa đó không thể dập tắt được."
"Đánh lén?"
"Ừ..." Hàn Tu Kiệt nói xong cũng im lặng không đáp thêm, rõ ràng đang trong trạng thái bối rối giống Triệu Diệp.
Nếu không có cột nước của Tiêu Họa, rất có thể họ đã mất một người đồng đội.
Tiêu Họa nghe vậy lại nhìn về phía con xác sống đã bị hạ gục. Thân thể nó to lớn hơn, tứ chi linh hoạt hơn, không chỉ có khả năng phun lửa mà còn biết đánh lén.
Đúng là thứ quái quỷ!
Tiêu Họa ra hiệu cho Bạch Mộc: "Anh Bạch, viên tinh hạch vừa rồi đưa tôi xem một chút."
Bạch Mộc không nghi ngờ gì, lấy ra và đưa cho Tiêu Họa.
Tiêu Họa nhận lấy tinh hạch, nhìn màu đỏ trong suốt của nó, cảm nhận năng lượng bên trong rồi sau một lúc lâu mới chắc chắn nói: "Con xác sống này đã tiến cấp và còn có dị năng nữa."
"Tiến cấp?" Mấy đôi mắt lập tức đổ dồn về phía cô.
Tiêu Họa ném viên tinh hạch lại cho Bạch Mộc, cố gắng đưa ra thông tin gây chấn động mà không để lộ bản thân: "Đúng vậy. Dạo gần đây tôi hình như đã chạm đến bình cảnh, nếu đột phá, có lẽ tôi sẽ đạt được cấp độ tương đương."
Cô không rõ xác sống đã tiến cấp từ lúc nào.
Dù sao thì trong tiểu thuyết, mọi thứ được kể từ góc nhìn của Tô Mạt, một người thuộc hệ chữa trị, chủ yếu xoay quanh chuyện tình ngọt ngào của nam nữ chính. Chẳng ai thèm giải thích chi tiết về tốc độ hay thời điểm tiến hóa của xác sống.
Nhưng nhờ chút kiến thức nắm được, cộng thêm việc liên tưởng từ những từ khóa, Tiêu Họa dễ dàng nhận ra vấn đề và xác nhận qua viên tinh hạch.
Triệu Diệp bị thông tin làm cho kinh ngạc, không nhịn được gào lên: "Nhanh thế đã tiến cấp rồi sao? Tiêu Họa, sao em không nhanh bằng nó?"
Tiêu Họa nở nụ cười dịu dàng, giọng điệu nhẹ nhàng: "Vì ngay từ lúc sinh ra nó đã có rất nhiều thức ăn và được mọi người yêu thương mà."
"... Cái gì cơ?"
Vài giây sau, Triệu Diệp mới phản ứng kịp, câu ta cười phá lên như tiếng chuông vang vọng: "Tôi không chịu nổi! Thật sự là thức ăn và tình yêu thương? Xác sống ăn thịt người mà em cũng nói nghe văn vẻ như thế. Chị Họa đỉnh thật!"
Tiếng cười như lôi kéo cả đội thoát khỏi không khí ngột ngạt vừa rồi, những yếu tố vui vẻ nhanh chóng lan tỏa trong không khí.
Tiêu Họa nhướng mày cười tiếp lời: "Gọi chị làm gì, gọi tôi là ba đi."
Bạch Mộc khẽ ho một tiếng, cố kéo câu chuyện trở lại quỹ đạo: "Nếu thế thì trường học, bệnh viện, trung tâm thương mại... những nơi đông người như vậy chắc chắn cũng có xác sống đã tiến cấp."
Tiêu Họa cũng thôi không đùa nữa, nghiêm túc phân tích: "Đúng vậy, và số lượng có lẽ sẽ nhiều hơn. Hơn nữa, vừa rồi Triệu Diệp và mọi người bị tập kích có khả năng xác sống tiến cấp không chỉ mạnh hơn mà còn thông minh hơn."
Bạch Mộc hỏi thẳng: "Tiêu Họa, với loại xác sống này em có bao nhiêu phần thắng?"
Tiêu Họa thở dài bất lực: "Nếu nó không có dị năng hoặc dị năng bị tôi khắc chế thì năm phần. Còn nếu nó có dị năng khắc chế tôi thì ba phần."
Hiện tại cô chỉ đạt cấp một hậu kỳ, giữ được tỷ lệ thắng này đã là nhờ vào sự liều lĩnh và kinh nghiệm của Tiêu Họa.
Cũng may, đây chỉ là một xác sống hệ hỏa. Nếu là hệ khác, với tình trạng cơ thể bán thương tật vừa rồi, chắc chắn cô sẽ phải trải qua một trận chiến cực kỳ gian nan.
Bạch Mộc tiếp tục hỏi: "Còn nếu thêm Tiêu Túy vào thì sao?"
Mắt Tiêu Họa sáng lên, hiểu được ý của Bạch Mộc: "Bảy phần với loại yếu hơn, năm phần với loại mạnh hơn. Chỉ tiếc là tôi còn mấy ngày nữa mới đạt cấp hai, nếu không có thể hạ gục chúng ngay lập tức."
Bạch Mộc mỉm cười: "Không cần vội."
Sau một hồi phân tích, Tiêu Họa nhận ra rằng xác sống cấp hai cũng không đến mức đáng sợ như tưởng tượng. Tâm trạng cô cuối cùng cũng thoải mái hơn nhiều, không còn là sự bình thản giả vờ để xoa dịu bầu không khí như trước.
Kế tiếp, Bạch Mộc thu thập dụng cụ và thuốc men trong phòng khám, cả nhóm nhanh chóng hồi phục và dùng bữa trưa qua loa tại chỗ.