Chương 8

Tịch Biên Lưu Đày: Ta Vét Sạch Vương Phủ Kiếm Bộn Tiền

An Nhiễm Lãm Nguyệt, Mặc Trí Hân 08-10-2025 19:24:36

Tô Dương thị còn định nói gì đó! Tô Nghiêm thị của tam phòng Tô gia với tay kéo bà ta lại: "Được rồi nhị tẩu, lát nữa còn phải đi đường, nghỉ ngơi chút đi!" Vệ Phù Dung bước tới nắm tay Tô Hàm Sơ: "Sơ Sơ, cuối cùng mẫu thân cũng gặp được con rồi, không sao chứ?." Tô Hàm Sơ cảm nhận được sự quan tâm của mẫu thân, trong lòng có một chút ấm áp. "Mẫu thân, con không sao, yên tâm, con vẫn khỏe mạnh, người và phụ thân, nhị ca đệ đệ cùng tổ mẫu thế nào rồi?" Vệ Phù Dung kéo nàng sang một bên. "Bọn ta đều khoẻ, chỉ là phụ thân con bị đánh đòn, thân thể phụ thân con tốt, ta lén lút lấy một ít thuốc kháng viêm trên đường nghiền nát rồi bôi lên cho ông ấy, chắc sẽ nhanh khỏi thôi." Tô Hàm Sơ mới yên tâm một chút, phụ mẫu nàng đều là những người đã từng lên chiến trường, về việc xử lý vết thương thì ít nhiều cũng hiểu biết một chút. "Vậy là tốt rồi." Sau đó nàng lấy ra một lọ thuốc trị thương, nhét vào tay Vệ Phù Dung. "Mẫu thân, đây là thuốc trị thương, người cầm lấy, hiện tại con sợ là không thể chăm sóc mọi người, mọi người phải tự chăm sóc bản thân." Vệ Phù Dung cầm lấy hai tờ ngân phiếu và vài lượng bạc vụn, nhét vào ống tay áo Tô Hàm Sơ, nhỏ giọng nói. "Sơ Sơ, đây là cữu cữu con gửi đến, con cầm lấy, con đã xuất giá, phải đi cùng Quân gia, con phải chăm sóc tốt cho phu quân của con, hiện tại nó bị thương rồi, con phải ân cần một chút, chăm sóc tốt cho cha mẹ chồng, chuyện ở đây con không cần lo lắng, bọn ta lên chiến trường còn không sợ huống hồ gì chuyện lưu đày?" Tô Hàm Sơ vội vàng lấy ra vài tờ ngân phiếu và hai thỏi bạc trong không gian nhét vào ống tay áo Vệ Phù Dung, tiện tay nhét thêm hai chiếc bánh bao vào, không dám nhét nhiều. "Mẫu thân, con có không ít bạc, người cứ giữ lấy, thời gian không còn nhiều, con đi đây, tối nay nghỉ ngơi một chút, con sẽ đến tìm mọi người." Sau đó đứng dậy nhanh chóng rời đi. Vệ Phù Dung với tay nhưng chỉ chạm vào ống tay áo nàng, đành phải cất đồ đạc đi, định tối nay tìm cách đưa cho nàng. Tô Hàm Sơ nhìn sang chỗ Quân Mặc Diệp đang ở cùng người Trần gia, hơi không muốn lại gần, nhưng lại cảm thấy không đến thì không được, đành bất đắc dĩ đi tới. Vừa đến đã nghe thấy giọng nói mỉa mai của Trần Tư Vũ. "Ôi chao, Tô Đại tiểu thư đây là đi ăn no nê ở Tô gia rồi sao? Bỏ mặc phu quân, cha chồng và mẹ chồng, không biết là xấu hổ thế nào nữa." Tô Hàm Sơ mới vẻ mặt đắc ý của Trần Tư Vũ, bên cạnh nàng ta còn có một thiếu nữ cao ngang bằng với nàng ta, Trần Tư Đình lạnh lùng liếc nhìn hai người. "Đây là chó hoang ở đâu ra vậy, thấy người là muốn cắn à?" Trần Tư Vũ nghe vậy xông tới định giơ tay đánh Tô Hàm Sơ. "Con tiện nhân này, dám mắng ta sao?" Tô Hàm Sơ nắm lấy cổ tay nàng ta, dùng sức hất ra. "Trần Tư Vũ, ta đã cảnh cáo ngươi rồi, đừng có đến chọc tức ta, nếu không ta nhất định sẽ không khách khí!" Trần Tư Vũ ngã xuống đất, tay bị trầy da, Trần Tư Đình bên cạnh vội vàng đỡ nàng ta dậy. "Đại tỷ, tỷ không sao chứ!" Rồi nhìn Tô Hàm Sơ. "Tô tiểu thư, chỉ là cãi nhau giữa nữ tử thôi, ngươi lại ra tay tàn nhẫn như vậy, có hơi độc ác." Tô Hàm Sơ lấy khăn tay lau tay, vẻ mặt ghét bỏ. "Ta trời sinh lương thiện, đối với những kẻ tự tìm đường chết, chủ yếu là thỏa mãn ý nguyện của người khác, vì vậy xin hai vị tiểu thư Trần gia tránh xa ta một chút, miễn cho các ngươi bị thương, cũng miễn cho làm dơ tay ta." Hai tỷ muội Trần Tư Vũ nhìn động tác lau tay của nàng, mặt hai người xanh mét, trong mắt đều lóe lên ngọn lửa giận dữ. "Tô Hàm Sơ, con tiện..."