An Nhiễm Lãm Nguyệt, Mặc Trí Hân08-10-2025 19:25:09
Hạt dẻ nướng chín, Tô Hàm Sơ dùng lá bao một ít, đi đến bên cạnh Quân Lâm Phong.
"Phụ thân, người vừa tỉnh lại, đệ đệ muội muội tuổi lại nhỏ, các người sợ là đã sớm đói bụng, hạt dẻ này là con đi nhặt, ăn trước, đợi một lát chúng ta đều có thể uống được một nửa bát canh gà."
Quân Lâm Phong giơ tay nhận lấy một gói hạt dẻ, ân cần mở miệng.
"Con có giữ lại cho mình không?"
Tô Hàm Sơ nghe vậy cười mở miệng.
"Con nhặt nhiều, bên cạnh củi lửa còn nè! Mọi người đều có ạ."
Lại đi về bên cạnh củi lửa tiếp tục xới hạt dẻ, nhìn thấy chín rồi thì bỏ vào trên lá cây, đại khái mười hạt.
Tô Hàm Sơ vẫn là cầm tới bên cạnh Trần Ôn Kiều, đưa hạt dẻ đưa cho bà ta, dù sao một nhà cãi nhau là một chuyện, cũng không thể vẫn luôn cứng ngắc như vậy.
"Mẫu thân, ăn trước vài hạt hạt dẻ đi!"
Trần Ôn Kiều không nghĩ đến nàng lại đưa tới cho mình, lại cảm thấy nàng chẳng qua là đang làm bộ làm tịch, bèn dời mặt sang một bên.
"Làm bộ làm tịch..."
Quân Lâm Phong lạnh lùng nhìn bà ta một cái.
"Ôn Kiều, cầm lấy, về sau đừng có làm khó dễ người khác cũng đừng làm khó chính mình, nếu mà bà ở bên Quân gia này không sống được, vậy thì bà đi Trần gia."
Trần Ôn Kiều nghe vậy đành phải miễn cưỡng đưa tay nhận lấy.
Tô Hàm Sơ nhíu mày, sau đó lại về chỗ củi lửa.
Tiếp tục đem hạt dẻ lấy ra một ít, đặt trước mặt Quân Mặc Diệp, rồi chia cho mấy người Bình Nhi vài hạt.
Lại đem khoai lang và khoai tây xới ra.
Quân Mặc Diệp thấy nàng vẫn luôn bận rộn, ăn hai hạt dẻ sau đó thấy nàng không có ý tới đây, sắc mặt vừa xoắn xuýt vừa xoắn xuýt, mới mở miệng nói.
"Tô Hàm Sơ, lại đây."
Tô Hàm Sơ nghe vậy đưa que củi đưa cho Bình Nhi, ra hiệu nàng ấy chú ý đừng để khoai tây khoai lang bị nướng khét.
Đi đến bên cạnh Quân Mặc Diệp.
"Làm sao vậy?"
Quân Mặc Diệp giơ tay kéo ống tay áo của nàng.
"Ngồi xuống đi, nàng vẫn luôn bận rộn, không mệt mỏi sao? Nhiều người như vậy, chỉ có một mình nàng là làm được phải không?"
Tô Hàm Sơ thấy ngữ khí của hắn có chút khó chịu, ngồi bên cạnh hắn, lấy nước trong tay mở ra uống mấy ngụm, nói đến thì Quân Mặc Diệp mới mười sáu tuổi, chỉ là thời cổ đại thành hôn sớm mà thôi, bản thân thì đã sống hai đời rồi trong mắt mình hắn vẫn là một đứa trẻ con, rõ ràng quan tâm người mà lại nói chuyện khó nghe như vậy.
Quân Mặc Diệp đặt hai hạt dẻ đã lột ra vào trong tay nàng, Tô Hàm Sơ ngược lại cũng không khách sáo, cầm lên bỏ vào trong miệng.
Trong nồi mùi hương thịt gà tỏa ra, Tô Hàm Sơ đứng dậy đi cầm cái thìa quấy động, lại lặng lẽ lợi dụng tiện lợi của không gian rắc vào một ít muối bột ngọt, những thứ khác cũng không dám bỏ, đợi trạm dừng chân kế tiếp đổi đồ lại nghĩ biện pháp lấy ra một ít.
Chén đũa có hạn, đều là hai người dùng chung một chén, nhưng canh gà thì một người uống một nửa bát, chia cho hai miếng thịt gà nhỏ.
Về phần bên Tô gia, Tô Hàm Sơ ngược lại hoàn toàn không lo lắng, phụ mẫu huynh trưởng của mình và nhị thúc đều biết võ công, cho dù phụ thân bị thương, thì Tô gia cũng có thể giải quyết được vấn đề ăn uống.
Ngày hôm sau, Tô Hàm Sơ lại thoa thuốc cho Quân Mặc Diệp, vết thương đã tốt hơn một nửa rồi, Quân Mặc Diệp kiên trì tự đi.
Có lẽ là Tần vương tỉnh, lại cùng Trần gia mỗi người quản lý việc của mình, mấy ngày lên đường tiếp theo ngược lại không còn xảy ra chuyện gì nữa.
Vết thương của Tần vương cũng dần dần khá hơn.
Chỉ là theo thời gian chuyển dời về sau, càng ngày càng có nhiều người ăn không no, mỗi ngày nha sai chỉ phát một cái bánh màn thầu, một cái bánh bao, bản thân mà không có tiền, mua không được hoặc là tìm không thấy một chút gì để ăn, ngày tháng thật sự rất giày vò.
Dần dần cũng xuất hiện một vài lời bất mãn, rất nhiều người bắt đầu trách móc phủ Tần vương liên lụy bọn họ bị lưu đày, bắt đầu chế giễu đủ kiểu với Quân gia, ngay cả bên Trần gia ở riêng cũng có một chút lời đồn đại...